Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 126 : Không thể để sắc đẹp mê hoặc
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu ngấm ngầm trao đổi ánh mắt, cô hạ giọng khẽ nói nhỏ nhẹ, “Anh trẻ, anh xem, cứ ngoan cố thì sẽ có cùng kết cục giống bọn họ. Chi bằng anh đầu hàng đi có phải hơn không?”
“Anh trẻ, anh còn trẻ như vậy, trong nhà nhất định còn có người thân phải không? Anh nghĩ cho ba mẹ anh một chút, chắc hẳn bọn họ cũng mong được gặp anh phải không?”
“Anh trẻ, anh có con chưa? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ông còn chưa kết hôn!”
Hắc Gia há miệng phun vào mặt cô một mồm nước miếng lẫn máu, Lâm Thiển nhắm tịt mắt lại, cũng ước gì bịt luôn mũi.
“À, vậy anh lại càng phải hồi đầu thị ngạn, vào tù mấy năm rồi đi ra, làm lại một trang hảo hán”
“Tao còn có ngày ra tù sao?” Ánh mắt tuyệt vọng của Hắc Gia lóe lên tia hi vọng, chầm chậm quay sang nhìn Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu lựa tình thế để cứu Lâm Thiển, “Chỉ cần anh tình nguyện phối hợp với cảnh sát, thành khẩn khai báo, lập công chuộc tội, thì hoàn toàn có thể được hưởng khoan hồng”
Hắc Gia đã bốn mươi mốt tuổi, dáng người hơi tròn trịa, làn da ngăm đen, bao năm lăn lộn vào sinh ra tử nên trông già hơn tuổi. Nói hắn năm mươi cũng không quá đáng.
Nhưng giờ phút này, hắn lại khóc thút thít như đứa trẻ con.
Dao găm rơi xuống đất, Hắc Gia cũng ngồi thụp xuống. Gã đàn ông to lớn giơ hai tay lên ôm mặt khóc thảm thiết.
Lâm Thiển thở hắt ra một hơi dài, cảm giác như vừa thoát khỏi cửa tử. Thật may Thần Chết chưa chịu nhận cô.
“Thiển Thiển...” Cố Thành Kiêu lập tức ôm lấy cô, nỗi nhớ nhung mấy tháng qua cộng với sự căng thẳng lo sợ vừa rồi khiến cho giọng anh nghẹn ngào khàn đi.
Lâm Thiển không nhúc nhích, rõ ràng rất nhớ rất nhớ anh, nhưng vừa nghĩ đến chuyện tình cảm dan díu không minh bạch của anh với Trịnh Tử Kỳ thì trong lòng bỗng khựng lại.
Cố Thành Kiêu cảm thấy cô là lạ nhưng cũng chỉ cho rằng cô đang hoảng sợ. Đối mặt với những chuyện như thế này sao có thể không sợ?
Xử lý xong vết thương ở cổ, Cố Thành Kiêu lại giúp cô băng bó vết thương ở cổ tay và mắt cá chân do dây thừng siết vào.
Lâm Thiển có chút buồn bực nói: “Em thấy vết thương trên người anh còn nặng hơn vết thương của em, anh tự đi bằng vết thương cho mình đi”
Trong lúc chiến đấu với bọn lính đánh thuế, anh không tránh được bị dính đòn. Quả đấm của bọn chúng có thể đánh chết cả người sống, Cố Thành Kiêu lợi hại cỡ nào cũng là con người, bị đánh sưng lên một cục.
Hơn nữa da anh lúc này không như bình thường, nên nhìn có vẻ nghiêm trọng hơn vết thương của Lâm Thiển.
Bởi vì phải luôn mang mô mặt da người, cho nên da mặt của Cố Thành Kiêu trắng hơn nhiều so với da ở cổ và tai. Thậm chí anh còn trắng hơn cả lúc trước.
Mặt anh có chút đỏ lên vì kích ứng nhưng nhìn tổng thể thì lại rất vừa mắt. Làn da trơn nhẵn, nét mặt góc cạnh tuấn tú, lại còn tỏa ra khí chất quý tộc trời sinh, thật giống với hình tượng Tiểu vương mười tám tuổi.
Lâm Thiển bất cẩn nhìn đến mê mẩn, suýt nữa đã tha thứ cho anh rồi.
Nhưng cô cũng là người có lập trường, sao có thể bị sắc đẹp mê hoặc được?!
Nhất định không!
Cố Thành Kiêu ngồi xổm xuống, cẩn thận lấy thuốc sát trùng lau cổ tay cô, vừa lau vừa nói: “Anh không sao, bị thương là khó tránh khỏi, nhưng em bị thương thì anh sẽ rất đau lòng”
Lâm Thiến cố cưỡng lại lời nói ân cần khiến cô bị dao động, không vui nói, “Em cũng bị thương suốt, đánh nhau thì bị thương thôi, có phải tuyệt chứng hay chết đâu mà lo”
Cố Thành Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô nhưng cô vẫn trốn tránh, “Nhìn anh!” Anh ra lệnh, “Em có chuyện”
“Anh mới có chuyện” Lâm Thiển rút tay ra quay người đi, kiên quyết xoay lưng lại với anh.
Cố Thành Kiêu sửng sốt, giờ mới hiểu ra, không phải chỉ đơn giản là cô bị dọa thất kinh hồn vía.