Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 14 : Phản bội dồn dập

Ngày đăng: 03:28 30/04/20


Không có ba mẹ nào không tin con mình, Nam m càng khóc oan ức thì ba mẹ cô ta càng tức giận, “Chủ nhiệm Dương, tôi nể mặt cô mới đồng ý ngồi xuống nói chuyện, bây giờ xem ra không báo cảnh sát không được rồi.”



“Báo cảnh sát đi, báo cảnh sát đi, tôi đã muốn báo cảnh sát từ lâu rồi. Mặt con gái chúng tôi bị thương như thế này, không phải Lâm Thiển đánh, chẳng lẽ nó tự đánh mình à? Tôi không chấp nhận uất ức, thiệt thòi này, báo cảnh sát đi!”



Ba mẹ Nam m nói báo cảnh sát, phụ huynh của mấy sinh viên khác đều nhao nhao tán thành.



Nếu như clip của Lâm Thiển là thật, vậy Nam Ấm chính là chủ mưu, những sinh viên khác là đồng lõa, không ai muốn tiếp nhận bằng chứng chính xác mà Lâm Thiển cung cấp, cũng như không ai muốn tin con mình đã gây sự đánh nhau.



Có một gia đình không phải người nhà tới mà là luật sư. Luật sư đeo kính gọng đen, vô cùng nghiêm túc, ông ta bước lên nói: “Căn cứ theo điều 234 của Bộ Luật hình sự, tội cố ý gây thương tích cho người khác sẽ bị tạm giam dưới ba năm hoặc tù treo”



“Đúng đó, hạng người này phải cho đi tù mấy năm để nhà nước dạy dỗ!”



“Chuyện ồn ào thế này mà người nhà cô ta cũng mặc kệ. Tôi thấy gia đình cô ta không muốn truy cứu trách nhiệm thôi!”



Ban giám hiệu nhà trường và chủ nhiệm lớp thấy không thể khuyên can nổi, cô chủ nhiệm bàn thành khẩn khuyên Lâm Thiển, “Lâm Thiển à, bình thường em quậy phá gây sự không sao, nhưng chuyện này liên quan đến tương lai của em, không phải chuyện đùa đâu. Hay là em gọi ba mẹ em tới đi”



Lâm Thiển: “Cô chủ nhiệm à, em thật sự không hề nói dối, em không cha không mẹ, chẳng ai trông nom cả”



Chủ nhiệm lớp đã biết rõ nhưng nghe xong vẫn đau lòng cho cổ. Nếu không giải quyết dứt điểm chuyện này, bà cũng không tiện giải thích với ban giám hiệu, “Vậy rốt cuộc em có người lớn nào khác không? Phải gọi người nhà em đến giải quyết.”



Lâm Thiển hiên ngang nói: “Báo cảnh sát thì báo cảnh sát đi, em không sợ, clip này do chính em quay, rõ ràng em không động tay động chân. Ban ngày ban mặt sáng sủa, em không tin chú cảnh sát không trả nổi trong sạch cho em.



Lâm Thiển làm Nam m và những sinh viên khác đều sợ hãi.



Trong lúc hai bên giằng co căng thẳng thì bên ngoài có người hớt ha hớt hải chạy vào phòng giám hiệu, còn cho bọn họ xem một đoạn clip.




Các phụ huynh có mặt ở đây không còn vênh váo đắc ý như trước nữa, mà yên lặng hỏi con cháu minh.



“Còn muốn báo cảnh sát nữa không có chú và ngài luật sư?”



Đám người im lặng.



Trước đó là một đấu chín, cổ thắng dễ như trở bàn tay. Bây giờ là một đấu với một đám, cô vẫn thắng dễ dàng.



Lâm Thiển dương dương tự đắc cau mày nhìn chủ nhiệm lớp. Cô chủ nhiệm trừng cố, nhỏ giọng giáo huấn: “Nghiêm túc chút đi!”



Nhưng Lâm Thiển thấy rõ cô chủ nhiệm hơi nhếch môi cười, cô nghe lời gật đầu, “Được rồi được rồi.”



Sợ bóng sợ gió một trận xong, Lâm Thiển cũng không muốn truy cứu thêm vì sợ phiền phức. Cãi lộn đánh nhau thôi mà, cố đầu rảnh quan tâm nhiều chuyện như thế.



Có điều, mặc dù Lâm Thiển không quan tâm chuyện sau đó, nhưng các phụ huynh lại không dễ dàng tha thứ cho Nam m, mà nhà trường cũng sẽ xử phạt cô ta.



Lúc ra khỏi văn phòng, Lâm Thiển đi rất nghênh ngang. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cô thật sự muốn cảm ơn ai đó đứng xem đã tốt bụng quay lại clip đánh nhau.



Nãy giờ Lâm Du chờ ở ngoài phấn khởi vô cùng, “Ha ha ha ha, Lâm Thiển à, vừa rồi em đẹp trai ngây người luôn”



Lâm Thiển khoanh tay, bắt chéo chân, hếch cằm, ngạo mạn tùy tiện hỏi: “Gọi em là gì?”



“Cậu Thiển. Em oai quá!”