Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 144 : Chúng ta chắc chắn sẽ không chấp nhận nó
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Tại sao không phải là bây giờ mà phải đợi tới tháng sau?”
“Tháng này Đội đặc nhiệm diễn tập, tháng sau mới kết thúc”
“Thế à, vậy thôi thế này đi, em sẽ bảo Phạm Phạm giảm béo, ha ha.” Nghĩ một lát, Lâm Thiển lại soạn một tin nhắn gửi đi: “Một tháng giảm năm cân, chắc chắn cậu có thể làm được”
Phạm Phạm mau chóng trả lời: “Chị đấy mà giảm năm cân, chỉ sợ chồng em cũng sẽ mê tít chị thối”
Lâm Thiển: “Có khả năng thì cậu cứ thử xem, xem tớ có cắt cái móng giò của cậu không?”
Phạm Phạm: “Cậu Thiển tha mạng, tiểu nhân không dám đâu.”
Để điện thoại xuống, Lâm Thiển nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu, liếc xéo anh, hỏi: “Có phải mấy anh lính binh đoàn của anh ai cũng đều cao lớn đẹp trai không?”
Một tay Cố Thành Kiêu cầm sách, một tay nắm cái ót của cô xoay lại, nói: “Dù sao cũng không phải chuyện của em, Cổ phu nhân à”
***
Chuyện của Lâm Thiển đã được Cố Thành Kiêu cố ý giấu nhẹm đi, nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, rốt cuộc chuyện anh lo lắng nhất đã tới.
Lúc nhận được điện thoại của mẹ, anh đang ở trong xe mở cuộc hội nghị video cùng Đội đặc nhiệm. Sau khi nói một câu xin lỗi, anh nhận điện thoại.
“Mẹ, có việc gì sao?”
“Con còn biết mẹ là mẹ hả? Chuyện lớn như vậy sao không nói cho mẹ và ba con biết? Rốt cuộc con có để ba mẹ trong mắt không hả?”
Cố Thành Kiêu mơ hồ hiểu ra chuyện gì, mày bất giác nhíu lại. “Con trai, con không thể ở bên cạnh con bé ấy được. HIV đấy, có thể nói chơi được sao?”
“Đã qua hai tháng rồi, lúc kiểm tra cũng không có gì, cơ bản là không thành vấn đề”
Chu Mạn Ngọc cũng không phải người hiền lành gì. Ngày ngày khó chịu tại cái nơi chim chẳng thèm ị này, tầm tình bà ta đã đến mức cùng cực: “Tôi mà không phát tiết thì sẽ chết nghẹn mất. Ba, ba nói gì đi, lúc trước thằng con này của ba ly hôn rồi xuất ngoại, là bọn con đã cho cậu ta cả triệu. Bây giờ thì hay rồi, bọn con phá sản, thằng em trai này ngoài miệng nói giúp đỡ bọn con, sau lưng lại đạp lên đầu bọn con để bắc cầu sang nhà họ Cố, âm thầm tự mình phát tài. Cậu ta làm vậy là bỏ đá xuống giếng mà”
Lâm Bồi muốn chặn miệng vợ lại, nhưng bị bà ta gạt thẳng ra: “Ông đúng là thứ vô dụng, còn không cho tôi nói? Công ty người ta càng làm càng lớn, ông thì hay lắm, phá sản hết chẳng còn gì. Ông đúng là giỏi quá mà!”
Lâm Tiêu chỉ chú tâm ăn cơm. Dù gì thì mẹ cô ta cứ 3 ngày gây trận nhỏ, 5 ngày gây trận lớn. Có người cãi lại thì làm lớn lên, không có người cãi lại thì chỉ lầm bầm lầu bầu, cô ta cũng quen rồi.
Ông nội thở dài, nói: “Nhắc tới một triệu đó, mấy năm nay thằng Hai đã sớm trả hết rồi. Con nói nó đạp lên đầu các con bắc cầu sang nhà họ Cố là không đúng. Con gái nó là con dâu của nhà họ Cố, Cố Thành Kiêu là con rể nó, có cần phải đạp lên các con sao?”
Ông cụ không nói thì thôi, vừa mới nói, Chu Mạn Ngọc liền lập tức òa lên nức nở, đập bàn đá ghế, vừa khóc vừa náo loạn: “Ha, nói vậy là ám chỉ con cố ý châm ngòi, phải không? Nhà họ Lâm phá sản, con còn khăng khăng ở lại nhà họ Lâm, là con mưu đồ cái gì chứ?”
“Lâm Bồi và Lâm Húc đều là con trai của ba, hôm nay đứa nhỏ làm ba nở mày nở mặt, nhưng nó đã từng chăm sóc ba chưa? Tiền có thể so sánh với con trai ruột thịt ở bên cạnh sao? Mười lăm năm qua, là bọn con ở bên cạnh phụng dưỡng chăm sóc ba, dù thế nào thì ba cũng nên nói giúp bọn con chứ?”
“Lâm Húc là người có thể vì kiếm tiền mà bỏ mặc đứa con gái ruột của mình không chăm lo, nó sẽ càng không để ý tới sống chết của ông già như ba đầu!”
Đối mặt với con dâu cả đang la hét tràng giang đại hải, ông cụ nào có cơ hội nói chuyện, bỏ bát đũa xuống rời khỏi chỗ ngồi.
Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, vì gia đình hòa thuận, ông đã không đề cập đến chuyện bọn họ vì lợi ích mà bán Tiểu Thiển cho Hoa Thiên Minh.
Lâm Bồi ôm đầu bất đắc dĩ, vừa buồn vừa nói: “Bà chê tôi vô dụng, chê tôi nghèo, vậy thì bà đi đi”
Lời vừa nói ra, Chu Mạn Ngọc lập tức đá văng ghế, ngồi bẹp xuống đất, vừa gào vừa la, chỉ thiếu điều nằm lăn ra đất mà thôi.
“Lâm Bồi, ông là đồ không có lương tâm mà, rõ ràng tôi đã sinh cho ông hai đứa con gái”
“Cuộc đời này của tôi còn có thể trông cậy vào cái gì đây, chết quách đi cho xong!”
“Tiêu Tiêu, con lập tức bảo Tiểu Du về đây, ba mẹ con chúng ta cùng nhau nhảy sông đi”