Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 150 : Có thể một ngày nào đó anh không cần em nữa không?
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
“Nhớ rồi” Trịnh Tử Tuấn bất giác nuốt nước bọt. Anh cảm thấy, chị dâu ở bên lão Đại, khí thế mạnh mẽ kinh người: “Xin lỗi chị dâu, chị uống ly này cho hả giận. Tôi chắc chắn sẽ nói nguyên văn với con nhóc này.”
Lâm Thiển hào sảng cầm ly rượu, uống cạn một hơi: “Được, tôi cạn xong”
“...” Trịnh Tử Tuấn lại nghẹn họng, đó là ly của lão Đại, hơn nửa ly rượu trắng đó. Anh run run nói, “Cạn...”
Cố Thành Kiêu cười khẽ, nói: “Thật ra chuyện của Tử Kỳ không liên quan đến cậu. Cô ta là cô ta, cậu là cậu, nhưng phải làm được chuyện cậu đã đồng ý với vợ tôi”
Trịnh Tử Tuấn cảm nhận sâu sắc dạo này lão Đại đã thay đổi. Thay đổi lớn nhất chính là từ hổ Đông Bắc biến thành hổ biết cười.
“Vâng, lão Đại!”
Liên hoan kết thúc, thời gian các anh lính ra ngoài xã giao cũng đã hết, nên gọi xe trở về quân khu.
Cố Thành Kiêu Bảo Trương Khai đưa Phạn Phạn và các bạn về trường.
“Sau khi về nói với chú Niên, mai chúng tôi về nhà” Cố Thành Kiêu nói với Trương Khai.
Trương Khai gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại nhắc nhở: “Thiếu gia, nhiều lần phu nhân tới Thành Đề, lúc đến lúc đi lần nào cũng nổi giận đùng đùng. Tôi nghĩ chắc là có chuyện cần tìm cậu, nên về nhà chờ cậu nhưng lại không gặp mặt.”
“Ừ, lái xe cẩn thận, phải đưa người về ký túc xá an toàn?
“Vâng.” Trương Khai tuân lệnh xuất phát. Ngoài của chỉ còn lại Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển.
Lâm Thiển uống hơn nửa ly rượu trắng, quả thật sức ảnh hưởng rất lớn. Cô đi nhà vệ sinh nôn hai lần, giờ đầu óc vẫn còn mơ hồ ngây ngất.
Còn Trịnh Tử Tuấn cũng chẳng khá hơn chút nào, được Ngụy Nam và Cao Kỳ Khâm đỡ lên xe.
“Còn tỉnh không?”
Lâm Thiển chớp mắt, phản ứng chậm một nhịp: “A?”
Cố Thành Kiêu lắc đầu, xem ra không đi được rồi.
“Ừ, chúng ta mãi mãi bên nhau”
Cố Thành Kiêu bước nhanh hơn. Trời đã sẩm tối, bữa liên hoan hội họp lần này kéo dài cả một buổi chiều, ai cũng vui vẻ, hiếm khi có cơ hội vui thế này.
Thật ra, Đội đặc nhiệm sinh hoạt hay làm nhiệm vụ, ai cũng phải chịu áp lực rất lớn mà người thường khó có thể tưởng tượng được. Dù họ có thao tác hoàn hảo nghìn lần lúc huấn luyện cũng không bằng nửa phần sai sót trong thực chiến.
Sai sót là hi sinh, là tính mạng của anh sẽ kết thúc.
Mà Cố Thành Kiêu đã trưởng thành dưới áp lực rất cao từ thuở nhỏ, mưa dầm thấm đất.
Thế giới vẫn không hòa bình, chiến tranh quá tàn khốc. Nhiều năm qua, anh luôn nâng cao bản thân bằng trạng thái máu lạnh vô tình, để thống lĩnh đội ngũ này.
Anh rất thành công trong công việc, hàng loạt huy chương chiến công đã thể hiện rõ điều này.
Nhưng anh đã đeo mặt nạ máu lạnh tàn nhẫn lâu quá rồi, không gỡ xuống được. Thậm chí lòng nhiệt tình tựa ánh dương trong lòng anh cũng đã dần dần nhạt phai.
Năng lực của anh càng ngày càng cao, nhưng nội tâm càng thêm u ám.
Là Lâm Thiển, chính cô đã kích thích nhiệt huyết trong anh. Là cô đã khai quật thất tình lục dục trong con người anh, làm anh thấy mình cũng bình thường như bao người khác, có yếu, có cầu, có yếu ớt, có rơi lệ.
Trầm mặc suốt đường đi, lúc họ về đến nhà thì trời đã tối đen.
Thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Cố Thành Kiêu công Lâm Thiển ra thang máy.
Cố Thành Kiêu thả cổ xuống ở trước cửa, không đưa cô vào phòng ngủ. Anh không chờ nổi nữa rồi, ôm mặt cổ hôn ngấu nghiến.
Có thể vì cồn kích thích, nên Lâm Thiển rất phối hợp. Trong phòng tối thui, cô không sợ đụng phải thứ gì, cũng không sợ ngã, dù sao cũng có anh bảo vệ cho cô.
Cố Thành Kiêu hôn liên tục, thẳng tay xé nát quần áo của hai người, đè mạnh cô xuống ghế sofa. Anh hôn từng li từng tí lên mặt, lên cổ, lên ngực, bụng nhỏ của cô...
Lâm Thiển bất giác khép chặt chân lại, giơ tay đẩy anh: “Đừng, đừng...”