Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 153 : Đẹp trai thế không làm diễn viên tiếc thật đấy!

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Sắp tới giờ vào học, sinh viên cũng lần lượt vào lớp, phòng học vắng tanh tức khắc chật ních người.



Phạn Phạn vừa mới đến, Lâm Thiển không nhịn nổi tò mò, đuôi mày câu hồn, hỏi bằng giọng chế nhạo: “Chúc tiểu thư, hôm qua có nhìn trúng chàng nào chưa?”



Phạn Phạn cũng đang định nhắc tới chuyện này, cho nên hai cô gái chụm đầu lại thì thầm.



Phạn Phạn: “Tớ thấy hôm qua mọi người trò chuyện hăng say lắm, nhưng chẳng có chàng nào chủ động tìm tớ cả, câu nói có chán không chứ?”



Lâm Thiển: “Thế cậu vừa ý ai không?”



Phạn Phạn: “Ai cũng ok hết.”



Lâm Thiển liếc cổ bạn: “Khẩu vị lớn nhỉ, ai cũng muốn thử?”



Phạn Phạn: “Không thử sao biết tính cách hai người có hợp không, kích cỡ có vừa không? Anh nào tìm tớ cũng được hết, nhưng mà chẳng có một mống”



Lâm Thiển: “Chuyện này sao tùy tiện được? Với lại theo tớ biết, sau khi về đơn vị là cấm dùng điện thoại. Cậu chờ đi, cuối tuần chắc có tin tới đó”



Phạn Phạn: “Giờ chỉ đành chờ thôi.”



Phạn Phạn là cô nàng mũm mĩm yêu đời, chỉ cần được ăn là chẳng có chuyện phiền não. Luôn tự xưng là cao thủ tình trường nhưng thực tế cô nàng chẳng có mảnh tình vắt vai.



Thi thoảng Phạn Phạn nói chuyện rất sắc rất tục nhưng cô nàng cũng như Lâm Thiển khi xưa, chỉ lý luận suông, không có hành động thực tế.



Hỏi cô nàng thích ăn gì, cô nàng sẽ nói một tràng dài khiến bạn trợn mắt há mồm mới thôi. Nhưng hỏi cô nàng vừa ý anh nào, thật sự cô nàng mù tịt.



Phạn Phạn cười mờ ám nói với Lâm Thiển: “Tớ tải mấy bộ phim cấp ba lưu lại trong notebook này, Cố thiếu phu nhân có muốn học hỏi không?”




Cố Thành Kiêu đập xuống nút phát điện, đè rất lâu.



“A...” Sa Khôn co giật, nếu không bị trói trên ghế tù thì hắn ta đã lăn lộn xuống đất rồi. Hắn ta kêu thảm thiết đau đớn xin tha, nhưng mặt Cố Thành Kiêu vẫn u ám không buông tay.



Sau khi bị điện giật liên tục 40 giây, cuối cùng Sa Khốn không chịu nổi nữa: “Tao nói, tao nói... tao nói...”



Ánh mắt của Cố Thành Kiêu lạnh bằng: “Nói đi.”



“Nơi mày nói là quê quán của Phạm Dương Mộc đúng không?”



Cố Thành Kiêu và các chiến sĩ ở đây lập tức chú ý, tập trung tinh thần chờ Sa Khốn nói. Vụ thảm án này không chỉ là nỗi đau của Phạm Dương Mộc mà còn là nỗi đau của tất cả chiến sĩ của Đội đặc nhiệm, đặc biệt là các chiến sĩ đã từng cùng sát cánh kề vai chiến đấu với Phạm Dương Mộc.



Tay chân Sa Khôn run rẩy, ngồi ổn định xong hắn ta mới từ từ mở miệng: “Chuyện này không phải tao làm, là Chú Tự làm”



Cố Thành Kiêu cảnh cáo: “Anh nên biết ở đây không được nói dối!”



“Sáu năm trước tạo vốn chẳng được lão già coi trọng. Tao đang ở Việt Nam làm lưu manh đầu đường xó chợ, sao đến Thiểm Tây giết người phóng hỏa được?”



“Sao anh biết là Chú Tư làm?”



“Sau này, lão già bảo tao làm mấy việc, cũng nghe được vài thủ đoạn của ông ta, cái này mà thảm gì?



“Chỉ nghe nói thôi sao? Có chứng cứ gì không?”



Sa Khôn buông tay: “Không, bọn chúng thường thiêu cháy tất cả, không lưu lại gì. Nếu có, giờ bọn mày còn hỏi tao chắc.”