Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 167 : Chút khí thế của cố phu nhân
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Thành cũng điêu tàn, mà lại cũng điều tàn.
Chiếc váy bằng tơ tằm cao quý này làm nổi bật vòng một vĩ đại của Phan Khả Vân, đồng thời cũng không chịu đựng nổi vòng một khổng lồ của cô ta.
Phía sau lưng đã bị rách toạc không thể vá lại.
Phan Khả Vận bùng nổ ngay tại chỗ, mặt đỏ gay, hét lên một tiếng rồi vội trốn vào phòng thay đồ.
“Ha ha ha.” Lâm Thiển thật sự muốn nén cười, thế nhưng không được, báo ứng tới quá nhanh.
: “...” Thật sự cảm thấy xót xa thay bộ váy kia.
Còn quản lý và nhân viên phục vụ đứng cạnh chỉ liếc nhìn nhau. Bộ váy giá 180 nghìn tệ bị rách lúc đang mặc thử, khách nhàng nhất định phải bồi thường.
“Còn hai người...”
Quản lý và nhân viên phục vụ run rẩy một hồi, sợ đến nỗi chân cũng run.
chỉ vào Lâm Thiển bên cạnh, trừng mắt hỏi quản lý, “Trợn to mắt chó của ông lên mà nhìn cho rõ đây là người hay là quỷ”
Quản lý lập tức quỳ “phịch xuống đất, dập đầu xin tha, “Vô cùng xin lỗi Cố phu nhân, là tôi khốn nạn có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin cô hãy rộng lượng tha thứ cho tôi. Tôi trên có mẹ già, dưới có con thơ, còn phải nuôi cả gia đình, thật sự không thể mất công việc này. Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi!”
Nhân viên phục vụ thấy quản lý sợ đến nỗi quỳ xuống đất xin tha thì cũng quỳ xuống theo, “Cố phu nhân, thật sự xin lỗi!”
Lâm Thiển nhìn sang, tỏ thái độ “tùy em xử lý”. Cô lắc đầu nói, “Được rồi, không cần làm việc thừa thãi nữa.”
Quản lý và nhân viên phục vụ vội dập đầu, “Cảm ơn Cố phu nhân, cảm ơn Cố tiên sinh” Lâm Thiển kéo tay muốn đi, nhưng anh không chịu, mà hướng về phía phòng thay đồ quát lớn, “Còn không ra là tôi đá cửa đấy!”
Phan Khả Vận nghe xong thì không thể không ra ngoài.
Cô ta cúi đầu thấp đến mức cằm sắp chạm vào ngực, ném cái váy đã thay ra cho nhân viên phục vụ, bực bội nói, “Chiếc váy rách rưới này chỉ có một cái duy nhất thôi sao?”
Vì bị vướng, nên nhân viên phục vụ không dám nhắc đến chuyện bồi thường.
Rõ ràng không muốn quản. Quản lý và nhân viên phục vụ vội ngăn Phan Khả Vân lại.
Phải trả 180 nghìn tệ cho một cái váy rách, Phan Khả Vận rất không cam lòng, “Anh Thành Kiều, anh Thành Kiều...”
dừng bước, ngoảnh đầu lại.
Phan Khả Vận mừng thầm, biết anh Thành Kiều sẽ không mặc kệ mình. Vừa rồi chỉ là anh định dạy dỗ, dọa cô ta chút thôi.
Ai ngờ lại lạnh lùng nói, “Giải quyết việc chung thì đừng báo cảnh sát.”
Phan Khả Vận: “...”
Quản lý và nhân viên phục vụ mừng thầm, liền kéo Phan Khả Vận vào tiệm.
Chuyện này ồn ào rất lâu, Phan Khả Vận sống chết cũng không chịu trả tiền, cuối cùng gọi điện cho mẹ mình nhờ giúp đỡ. Mẹ cô ta lại gọi cho Cố Đông Quân, Cố Đông Quân lại gọi cho Cố Nam Hách. Vì trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của tập đoàn Cố thị, cuối cùng nhờ Cố Nam Hách nói giúp nên cô ta mới được đến nửa giá.
Có điều, từ nay cô ta đã bị liệt vào danh sách đen, vĩnh viễn không được vào đây mua sắm nữa.
Trung tâm thương mại này cũng rất ngầu, yêu mến Thượng Đế nhưng tuyệt đối không dung túng ngài!
Sau bữa ăn, đã biết được kết quả xử sự từ Cố Nam Hách.
Cũng chẳng phải anh muốn biết, mà là Cố Nam Hách gọi điện đến hỏi thăm Lâm Thiển có bị sao không.
“Chị dâu cậu là người hẹp hòi vậy sao?”
“Hôm nay rảnh nên nán lại đi xem phim với cô ấy một lát”
“Ừ, hôm nào gặp”
Thấy anh cúp máy, Lâm Thiển tò mò hỏi: “Cho nên anh Cả đích thân ra mặt nhờ chú Út à? Phan Khả Vận này có mặt mũi thật, đến anh Cả mà cũng bằng lòng giúp sao?”