Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 171 : Lần nào cũng như lần đầu tiên

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Sau khi ra khỏi trường, Lâm Thiển liền khoe ngay, “Chắc chắn thi cuối kỳ lần này em sẽ không trượt.”



“Tự tin vậy sao?”



“Chắc chắn mà”



“Trước đây thi trượt đều thi lại qua hả?”



“Ừ, dựa vào sự thông minh tài trí của em thì nhất định phải qua”



“Cũng đúng, nhờ sự thông minh tài trí của em mà không thi trượt, đúng không?”



Tài xế ngồi phía trước không nhịn được mà bật cười.



Lâm Thiển bĩu môi, liếc anh, “Xem thường em hả?”



vội chắp tay với cô, “Không dám”



“Hừ, tin rằng anh cũng không dám”



không nói mà ẩn ý liếc mắt đưa tình nhìn cô. Cô gái của anh đúng là càng ngày càng ngoan, càng ngày càng đẹp.



Lâm Thiển cũng nhìn anh, vừa rồi đột ngột gặp anh, vui quá nên chưa nhìn kĩ anh. Hiện giờ bình tâm lại quan sát thì cô thấy quanh mắt anh có quầng thâm rất đậm, trong tròng trắng cũng có không ít tia máu.



“Mấy ngày anh không ngủ rồi?”



“Anh không về nhà là vì bận việc trong đơn vị, hay là chuyện của nhà họ Cố?”



“Anh đừng nói với em là anh rời nhà nhiều ngày như thế mà không ngủ đàng hoàng ngày nào đấy nhé”



“Có phải anh không về nhà mà từ đơn vị đến đón em luôn không?”



Nhìn cười cười, Lâm Thiển vừa tức vừa đau lòng, “Anh chỉ giỏi ỷ mình còn trẻ nên không chú ý sức khỏe. Em nói cho anh biết, đây là anh đang tàn phá bản thân mình đó.”



“Đừng có cười ha hả với em, nghiêm túc lại cho em! Cho dù thế nào anh cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình. Anh không biết em sẽ đau lòng sao?”



Cánh tay đang ôm eo cổ của đột nhiên siết mạnh, kéo cô về phía mình, khom người, cúi đầu hôn lên môi cô.



“Ưm ưm ưm?..” Lâm Thiển trừng to mắt, liếc về tài xế phía trước.




Anh đã ngủ thiếp đi.



Sau khi Lâm Thiển nhận ra điều này cũng không dám cựa mình. Cô sợ sẽ làm anh tỉnh giấc.



Chỉ vài câu nói ngắn ngủi, nhưng cô biết, nhất định là vì kết quả hôm nay mà anh đã cố gắng nhiều ngày nhiều đêm.



Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, người đàn ông sau lưng ngủ rất say. Vất vả lắm Lâm Thiển mới chậm rãi lặng lẽ thoát được vòng tay anh.



Trong phòng khách nhỏ, Lâm Thiển lấy điện thoại ra sạc pin, đồng thời gửi cho Lâm Húc một tin nhắn WeChat.



- - “Ba, Thành Kiều đã nói với con về chuyện của nhà họ Cố, cảm ơn sự giúp đỡ của ba”



Việc khiến Lâm Thiển trở tay không kịp đó là Lâm Húc trực tiếp gọi điện qua.



“Alo ba.



“Thiển Thiển, chuyện đó với ba mà nói chỉ là tiện tay. Huống hồ Cố thị chỉ xoay vốn tạm thời, sẽ sớm trả lại tiền cho ba mà”



“Cảm ơn.”



“Không cần phải nói cảm ơn. Chỉ cần là chuyện ba có thể làm vì con thì ba sẽ không từ nan. Tiền thôi mà, nếu như tiền có thể đổi được 15 năm thiếu sót của ba đối với con, thì ba nguyện táng gia bại sản cũng đánh đổi”



Lâm Thiển cảm thấy ấm áp trong lòng. Hóa ra cảm giác được người khác nâng niu, chiều chuộng lại hạnh phúc như thế.



Cô hơi nghẹn ngào hỏi thăm: “Ba, ba phải cố gắng giữ gìn sức khỏe. Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau”



“Con gái ngoan, đó là chuyện đương nhiên”



Lúc này, Lâm Thiển chợt nghe đầu dây bên kia có giọng của một người khác, “Lâm tổng, mời ngài xem qua”



Hóa ra ba cô vẫn còn đang làm việc.



Thế là cô vội nói: “Ba, ba đang bận, vậy con không quấy rầy ba nữa. Hôm khác con sẽ đến thăm ba”



“Được, về lúc nào cũng được, cửa nhà vĩnh viễn rộng mở vì con”



“Vâng”