Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 178 : Yêu nhau khó bỏ khó rời

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Trên bàn tiệc, tiếng cười nói giả tạo lại được khôi phục.



Lâm Thiển không nhịn được, nhắn tin cho Lâm Du – “Chuyện gì xảy ra vậy? Thế mà nhà chị cũng nhịn được à?”



Lâm Du nhanh chóng hồi âm - “Trước khi đính hồn họ đã biết rõ Tống Đình Uy là loại người gì rồi. Chị đã khuyên chị ấy cả đêm, khuyến ba mẹ rất nhiều nhưng họ lại bảo chị đừng quá lo lắng. Chị đây cũng hết cách”



Lâm Thiển – “Chuyện như thế này chắc chắn không phải là lần cuối cùng. Tống Đình Uy có biết bao nhiều phụ nữ bên ngoài, chị Lâm Tiểu sẽ nhẫn nhịn được ư?”



Lâm Du - “Em không nghe nhà họ Tống cam đoan sao? Kết hôn xong liền quản lý việc nhà, Lâm Tiêu lại không phải người ngốc”



Lâm Thiển – “Nhưng Tống Đình Uy máu lạnh với cô gái mang thai kia như vậy, chắc gì anh ta sẽ đối tối với chị Lâm Tiểu?”



Lâm Du – “Những lời em nói chị đều đã nói, nhưng chị ấy không nghe



Lâm Thiển – “Hiện tại chưa kết hôn vẫn còn kịp. Kết hôn rồi thì chắc chắn sau này chị ấy sẽ phải hối hận”



Lâm Du - “Hối hận là việc của chị, không cần em quản. Đó là nguyên văn câu nói của chị ấy đấy”



Lâm Thiển kìm cơn giận trong lòng, nhét điện thoại vào trong túi, ngước mắt nhìn Tống Đình Uy và Lâm Tiêu.



Cách đó không bao lâu hai người còn tỏ ra xa lạ, giờ phút này lại vô cùng thân thiết giống như hai diễn viên lâm thời xứng đôi được kéo đến diễn chung.



Tống Đình Uy gắp thức ăn bảo ăn, thi thoảng còn diễn cảnh cưng chiều sờ đầu vuốt tóc. Lầm Tiêu cũng cười ngọt ngào, quả là một cặp đôi yêu nhau tha thiết khó bỏ khó rời.



Về vấn đề này, Lâm Thiển chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó chính là - buồn nôn!



“Thật sự không chịu đựng nổi nữa, bức bối quá rồi.” Lâm Thiển thấp giọng nói. lẳng lặng nắm chặt tay cô dưới gầm bàn, “Đây là chuyện nhà người ta, chúng ta không nên khuấy vũng nước đục này lên”



“Nhưng mà...”



“Suyt” cắt lời cô, đánh mắt chỉ sang bên cạnh.




Cuối cùng, buổi lễ đính hôn cũng kết thúc, đảm anh em bạn bè lần lượt rời đi. Lâm Tiêu cũng theo người nhà họ Lâm trở về.



Trước khi ngồi vào xe, bà Tống lo lắng dặn dò, “Hôm nay đừng ra ngoài chơi nữa, về sớm một chút.”



“Mẹ, mẹ lại cằn nhằn rồi”



Ông Tống trừng mắt với anh ta, “Còn không bớt phóng túng đi? Hôm nay may mắn không phải là tiệc kết hôn. Tao cảnh cáo mày, chuyện như thế này không được xảy ra lần nữa đâu đấy!”



Tổng Đình Uy đành cầu xin, “Con biết rồi ba! Con cũng đã xử lý nhanh gọn rồi mà”



Ông Tống thấp giọng giáo huấn, “Lần này nhất định phải giải quyết cho sạch sẽ”



“Dạ dạ dạ, ba mẹ về nghỉ ngơi trước đi... Tài xế, lái xe đi”



Tiễn tất cả mọi người xong, Tống Đình Uy mới thở hắt ra nặng nề, quay lại chuẩn bị lên xe của mình. Nhưng anh ta lại nhìn thấy...



“Dừng xe lại, cậu tan việc rồi, về đi.” Anh ta đuổi tài xế, vội vã bước dài về phía trước.



“Này, cô là... cô là..” Anh ta giả bộ vắt óc nghĩ ngợi rồi làm như đột nhiên nhớ ra, “Cô là Dư Hoan đúng không?”



Lúc này Dư Hoan đứng trong gió đêm, dấu tích bị đánh vẫn còn trên mặt. Vì không cam tâm mà cô ta khóc đỏ cả hai mắt, giờ vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt. Cô ta hơi ngượng ngùng, giơ tay che gò má sưng tấy, khẽ gật đầu trả lời, “Dạ phải. Chào Tổng thiếu gia”



“Cô đang ở đây chờ xe à?”



“Vâng, tài xế vẫn chưa đến” Cô ta đứng nghiêng người, không muốn anh ta nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ.



“Trùng hợp vậy, tài xế của tôi cũng chưa đến” Tống Đình Uy bước lại gần, cúi đầu xuống, ghé sát nhìn cô ta, “Để tôi xem vết thương trên mặt có một chút”



Không đợi Dư Hoan tỏ thái độ, Tổng Đình Uy đã trực tiếp ôm lấy mặt cô ta, kéo nhẹ tới gần. Anh ta nhíu mày “chậc” một tiếng, giận dữ nói: “Con nhóc Lâm Thiển này đúng là dã man, sao có thể đánh người như vậy được?”