Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 189 : Không thấy lâm du
Ngày đăng: 03:30 30/04/20
Cố Đông Quân nhìn theo bóng lưng thất hồn lạc phách của Lâm Du, nơi nào đó trong tim bị thắt mạnh.
Cảm giác này thật không nói thành lời, rất kỳ quái.
Lần đầu anh gặp Lâm Du, đó là lúc cô leo đến chỗ cao thì sợ đến phát run, nhát gan nhu nhược. Lần thứ hai anh gặp Lâm Du, đó là lúc cô phản bác kẻ xấu hãm hại Lâm Thiên trước mặt mọi người, trượng nghĩa dũng cảm.
Lần thứ ba anh gặp Lâm Du, đó là lúc cô nàng cố ý trang điểm thành thục quyến rũ, nhưng vì phong cách không hợp nên nhìn rất quái dị. Cũng từ lần đó, anh đã biết được tâm ý của cô.
Lần thứ tư anh gặp lại Lâm Du, cô nàng hóa thân thành giáo viên tình nguyện nhiệt tình tốt bụng. Cô đã ảnh hưởng đến các trẻ em nơi này bằng sự cống hiến vô tư và tính cách vui vẻ của mình.
Mỗi lần gặp gỡ, cô nàng đều có bộ dạng khác nhau, vui vẻ thì cười to, đau lòng thì khóc lớn. Cô dám yêu dám bày tỏ, là một người rất chân thật và sảng khoái.
“ôi, chị đừng chạy nhanh thể, ê, Lâm Du!” “Đừng đi theo chị, chị muốn ở một mình.” Trường học nhỏ, người đông thì nhìn có vẻ rất náo nhiệt. Những vị khách leo núi đã dựng lều ở sân thể dục, cười cười nói nói.
Lâm Du ra khỏi cổng trường thì đi ra sau núi.
“Lâm Du, không được đi ra đó đâu, chị đừng chạy, ê...” Lâm Thiển đuổi theo gọi, “Lâm Du, chị về đấy!”
“Không sao, chị ra ngồi một chút rồi về, em đi giúp thầy hiệu trưởng đi.”
Dương Liễu Nhi ôm chặt Cố Đông Quân, nói gì cũng không chịu buông ra. Mà Cổ Đông Quân thì không đáp lại, đứng im lìm để cô ta ôm lấy. Anh cảm giác sau lưng thấm ướt bởi nước mắt của cô ta nhưng trong lòng lại không hề dao động.
Mấy năm nay, anh đã sớm buông bỏ. Khoảng thời gian yêu đương bí mật đều là do anh cố gắng kéo dài. Vào giây phút anh không muốn níu kéo nữa, anh đã buông tay.
Cô ta theo đuổi ước mơ của mình, càng bay càng xa, không phải ai cũng sẽ đứng tại chỗ chờ cô ta quay trở lại. Cảm nhận lớn nhất của Cổ Đông Quân vào lúc này chính là, cô bé lông bông thời niên thiếu nay đã trưởng thành. Từng giây phút trôi qua, mặt trời ngả về tây, ánh nắng chiều len qua cửa sổ chiếu vào mặt Cố Đông Quân.
Đôi mắt cương nghị của anh vẫn bình tĩnh như cũ. Anh không giữ lấy người không thích mình, cũng sẽ không chiều theo người mình không thích. Ngay lúc ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn cũng biến mất, bầu trời dần tối đen thì Lâm Thiển hấp tấp gõ cửa: “Anh Cả, anh Cả, Lâm Du chạy ra sau núi, đến giờ vẫn chưa thấy.” Cổ Đông Quân vừa nghe thấy, chẳng kịp nghĩ gì đã gỡ tay Dương Liễu Nhi ra theo bản năng. Anh vội mở cửa: “Sao lại nói không thấy? Tự dưng em ấy chạy ra sau núi làm gì?” Lâm Thiển thoáng nhìn Dương Liễu Nhi sau lưng anh, nhếch môi không nói gì. Cố Đông Quân hiểu ý, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Em ấy đi lúc nào? Có mang theo gì không?”
Lâm Thiên phải chạy theo mới đuổi kịp anh, thở hồng hộc đáp: “Vừa ra khỏi phòng anh là chị ấy chạy thẳng ra đó, không mang theo gì cả. Em muốn đi theo mà chị ấy không cho. Chị ấy bảo sẽ về trước khi trời tối, nhưng giờ vẫn chưa về. Em sốt ruột muốn đi tìm thì lại bị anh lính gác cổng ngăn lại, nói là tối đi ra ngoài rất nguy hiểm, không cho em đi.”
Cố Đông Quân đi rất nhanh, từ từ đổi thành chạy: “Em ấy đi hẳn được nửa tiếng rồi. Với đường núi thế này thì em ấy không thể đi xa.”
“Chị ấy bảo muốn tìm một chỗ thanh tĩnh rồi về ngay, cũng biết ban đêm ở trong núi rất nguy hiểm. Vì thế em đoán không biết có phải chị ấy bị lạc trên đường về hay không?” “Em đừng nôn nóng, chúng ta tìm đoàn trưởng Khương.”
“Vâng.”
Dương Liễu Nhi đứng trong phòng kinh ngạc, Lâm Du là con bé nghe lén lúc nãy? Tại sao vừa nghe nói không thấy nó là anh ấy lại lo lắng như thế? Trước kia, anh ấy chỉ lo lắng vì mình thôi.