Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 197 : Sao lại né tránh anh?

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Trịnh Tử Tuấn hỏi: “Những ai còn sống?”



“Cố Đông Quân và Lâm Du. Họ trả lời chúng tôi rồi. Còn có hai em học sinh đang ở cùng họ, cũng không có vấn đề gì, chỉ là vẫn bị kẹt bên trong.”



Như vậy còn ba người nữa vẫn chưa nghe được tiếng gọi là ai? Trịnh Tử Tuấn không dám hỏi tiếp. Những người còn lại cũng không ai dám hỏi. Đội cứu hộ chia làm hai nhóm. Một nhóm đào móc cứu Cổ Đông Quân và Lâm Du, nhóm còn lại thảo luận cách tìm cứu Lâm Thiên.



Theo Khương Tiêu Hà nhớ lại, trước khi phòng học bị sập, Cố Đông Quân và Lâm Du mỗi người ôm một đứa bé đã chạy được đến cửa. Còn Lâm Thiển thì hất tay anh ta, quên mình lao vào cứu hai chị em đang ngồi trong góc.



Phòng học không chỉ bị sập mà còn do núi lở tràn xuống, một góc phòng bị núi đá đè lên. Vị trí của Lâm Thiển lúc đó chính là ở góc phòng bị núi đá đè lên, bị vùi rất sâu rất sâu bên dưới. Cứ coi như tránh được núi đá đè vào người thì cũng sẽ bỏ mạng vì thiếu dưỡng khí, hoặc bị thiếu thức ăn, thiếu nước uống.



Cứu người như cứu hỏa. Nhưng cứu thế nào lại là một câu đố không hề đơn giản.



đây không có máy xúc lớn, muốn đào chỉ có thể dựa vào sức người, tốc độ chậm, hiệu suất thấp, chờ đào được đến nơi bị vùi thì cũng phải mất mấy ngày. Người gặp nạn có thể kiên trì được nhiều ngày như vậy không? Đường núi bị chặn, bên trong không cách nào đi ra, người ngoài cũng không thể đi vào, chỉ có thể dựa vào máy bay trực thăng. Trong lúc mọi người vẫn đang tính toán thời gian thì máy dò trong tay Cao Kỳ Khâm vang lên tiếng “tích tích” báo hiệu.



Anh mừng rỡ phát cuồng, “Bên dưới có người sống, cách mặt đất năm mét.”



Nói cách khác, đất đá lở núi lăn xuống, độn mặt đất lên cao năm mét so với bình thường. Cao Kỷ Khâm còn nói: “ở đây không có bùn đất, chỉ có đá to, dưỡng khí có thể lọt qua khe hở đá đi vào.” Tống Cảnh Du cẩn trọng đánh giá địa hình địa thế ở hiện trường rồi nói: “Chúng ta cũng có thể thử đào hầm ngầm đi xuống.”
“Aaa!” Cố Đông Quân bị đau lập tức nghẹn giọng kêu lên. “Bớt làm trò đi, em có dùng sức đâu.” Cố Đông Quân đau đến nghẹn lời, cắn răng chịu đau.



Lâm Du thấy có gì đó không bình thường, dùng chân lần lần phía dưới. Chân cô chỉ chạm phải một tảng đá cứng, còn bức tường thì đang ngã xuống gần chỗ người cô, chỉ thiếu chút nữa là chạm vào người.



Khe hở này cũng không lớn, khoảng không chật chội không thoải mái. Hai đứa bé người nhỏ nên lọt thỏm ở bên trong không hề hấn gì.



Nhưng người lớn thì khác.



Người lớn? Lâm Du chợt nghĩ ra. Cô còn không thể duỗi chân ra được, Cố Đông Quân cao lớn như vậy sao lại có thể duỗi được chân ra?



“Anh anh anh... Có phải anh bị đè rồi không?” Cố Đông Quân không hề lên tiếng, hai chân đau đến không nói nổi, lại bị cô đá vào đúng chỗ chân đau. “Anh bị đè lên chỗ nào rồi?” Lâm Du không kiềm chế được, bật khóc, “Sao anh không nói sớm? Anh bị đè ở đầu hả?”



Lâm Du vừa khóc thì hai đứa bé ở bên cạnh cũng òa khóc. Cố Đông Quân thật sự bất lực, vừa chịu đựng cơn đau vừa phải đi dỗ người khác.



Mà chẳng những phải dỗ trẻ con, đến cả người lớn cũng phải dỗ. “Đừng khóc nữa, quan trọng nhất là phải giữ sức. Lớp đất đá vùi phía trên rất dày, không thể nhanh chóng dọn dẹp ngay được. Chúng ta còn bị kẹt ở đây một thời gian nữa.” Hai đứa bé thút thít vâng dạ. Lâm Du nghẹn ngào hỏi: “Có phải anh đỡ phiến đá này giúp em không?” Cổ Đông Quân dở khóc dở cười, “Cô hai à, anh cao hơn em, nên đá có rơi xuống thì cũng sẽ đập lên người anh trước, không lẽ lại đập lên người vừa lùn vừa bé như em thế này sao?”