Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 199 : Cô cũng không muốn để lại lời trăn trối
Ngày đăng: 03:30 30/04/20
Tại vùng bị nạn ở Đại Thanh Sơn.
Các chiến sĩ cứu nạn không ngừng nghỉ, thể lực tiêu hao rất nhiều. Nhân viên cứu hộ liên tục thay phiên nhau, liên tục vào cuộc.
Phát hiện thấy khoảng trống rồi, bọn họ dùng các cọc gỗ chống lên trên, ngăn ngừa hổ lại sập lần nữa. Nhưng không gian ở bên dưới không rộng, chỉ có thể bò ra bò vào, tiến độ cứu hộ rất khó khăn. Không biết đã chờ trong bóng tối bao lâu, cuối cùng Lâm Thiên đã có thể nghe thấy tiếng gõ gõ đục đục phía trên.
Cô gọi to nhưng chỉ nghe thấy tiếng mình vọng lại. Cô dùng đá gõ gõ, nhưng cũng không nghe thấy có tiếng đáp trả.
Cậu nhóc lúc trước còn khóc lóc ầm ĩ giờ cũng không còn sức để khóc. Tiểu Thúy không ngừng lay gọi em trai, nhưng tiếng đáp lại của cậu bé ngày càng yếu ớt. “Cô giáo Lâm, liệu chúng ta có bị chết ở đây không?” Nửa người trên Lâm Thiển bị bàn học đè lên. Vào lúc xảy ra tai họa, cô đang ôm hai đứa bé trốn dưới bàn học.
Lúc trần nhà sập xuống, bàn học cũng đổ, thật sự đè lên cả người cô. Cô cảm thấy như lồng ngực mình sắp bị vỡ vụn.
Cô cũng không biết được liệu mình có bị chết ở nơi này hay không, nhưng cũng không thể không mang lại hi vọng cho mấy đứa bé. Cô khẽ giọng nói: “Không đâu, sẽ có người cứu chúng ta! Các anh bộ đội rất dũng cảm, nhất định ở bên trên sẽ tìm ra cách.” Nước mắt Tiểu Thúy lặng lẽ rơi, cô bé bật khóc: “Nhưng cháu sợ lắm. Lúc nào thì bọn họ mới đến cứu chúng ta được?”
“Sắp rồi, sắp rồi, cố gắng chịu đựng.” Hơi thở Lâm Thiên yếu ớt, nói hai câu cũng mệt mỏi thở dốc, mỗi hơi thở là một lần ngực nhói đau. Lúc trước cô còn cảm nhận được nửa người dưới đau nhức, nhưng giờ thì tê cứng đến không còn cảm nhận được gì nữa. “Tiểu Thúy, có thể giúp cô Lâm một chuyện không?”
“Vâng.”
Hai tay Lâm Thiển run rẩy tháo dây chuyền trên cổ xuống.
Trong bóng tối, cô lần mò đeo lên cổ Tiểu Thúy, “Tiểu Thúy, cháu nhất định phải trụ vững cho đến khi có người đến cứu.”
Ba chiến sĩ cứu nạn không nhúc nhích. ở chỗ này có vẻ như có tảng đá.
Tiếng ầm ầm vang lên một lúc rồi ngưng. Mặt đất hơi rung lên rồi lại im ắng như trước. Nhưng nhóm cứu nạn cũng không dám đào thêm nữa. Người bên dưới lo lắng, người ở phía trên cũng nóng ruột.
Còn đáng ngại hơn là đêm nay không hề có sao, mà từng đợt gió mát lạnh thổi đến. Có vẻ như thời tiết sắp thay đổi.
Nếu có mưa thì ở bên dưới sẽ bị ngập, như vậy thì chắc chắn tiêu đời. Cùng lúc đó, Cố Thành Kiêu đã ngồi lên máy bay trực thăng, lao đến vùng bị nạn với tốc độ nhanh nhất. “Tử Tuấn, tình hình ở đó thế nào?”
“Lão Đại, đã tìm được chị dâu. Chúng tôi đang dốc toàn lực cứu nạn. Bao giờ thì lão Đại đến nơi?”
“Nửa giờ nữa.”
Lúc này đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng người hoảng hốt kêu lên, “Lại sập, sắp sập rồi!”
Cố Thành Kiêu nhắm chặt mắt, hít thật sâu rồi mới hỏi: “Lại sao rồi?”
“Lão Đại, chị dâu bị đè, cửa hầm quá bé, chúng tôi không vào trong được, cô ấy cũng không ra được, đào tiếp thì sẽ lại khiến cho đất đá sụp tiếp, cho nên...” Cố Thành Kiêu cổ hết sức đè nén tâm trạng khủng hoảng, bình tĩnh nói: “Không được nóng vội, không nên tùy tiện chỉ đạo, chờ tôi tới.”
“Được.”