Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 205 : Em muốn theo anh
Ngày đăng: 03:30 30/04/20
Dương Liễu Nhi lúng túng đứng trước cửa ra vào, tạm thời không biết nên gọi ai.
“Chị.” Phan Khả Vận thân thiết gọi cô ta, đi qua kéo tay cô ta vào, “Không phiền không phiền, bọn em đang nói về chị đó.”
“Hả? Nói gì về chị chứ?” “Nói rằng chị không thua kém gì đấng mày râu. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, chị cứu một lần hơn mười đứa bé, vậy thì công đức cỡ nào.” Dương Liễu Nhi cười ngượng, “Nào khoa trương như em nói chứ, mà cũng đâu phải công lao của một mình chị.”
Cô ta nhìn sang Cố Đông Quân, khó tránh khỏi có chút chột dạ, “Đều là Đông Quân cứu cả.”
“Ôi, hai người không cần khiêm tốn, cả hai đều là đại anh hùng được chưa?” Dương Liễu Nhi mỉm cười, huých nhẹ cô em họ, rồi nhìn sang các trưởng bối, “Cậu, dì, bác trai, bác gái, chào mọi người, cháu đến thăm Đông Quân ạ.” Người đến thăm Cổ Đông Quân đều ở lại trò chuyện một lát, còn Lâm Thiển bên kia im lặng như tờ, sau màn chào hỏi ngắn gọn liền nhốn nháo rời đi.
cố Nam Hách bảo rằng muốn đến chỗ Lâm Thiển thăm anh Hai nên muốn ra về.
“Ba mẹ, tối nay con sẽ về.”
Phan Khả Vận nhìn theo ba mẹ mình rồi vui vẻ kéo Dương Liễu Nhi đến giường bệnh của Cổ Đông Quân, “Hai người không ngại em ở đây làm kỳ đà chứ? Dù sao trước kia em cũng làm không ít, hì hì.”
Phan Tuệ ở lại chăm sóc con trai, bà cầm một chùm nho, nói: “Khả Vận, đi rửa trái cây với bác đi.” Phan Khả Vân lập tức hiểu ý, nhướng mày nhìn Dương Liễu Nhi với ánh mắt “biết anh chị thích thế giới hai người rồi”, sau đó vô cùng vui vẻ đi rửa trái cây với bác gái.
“Bác gái, có phải mình sắp được uống rượu mừng không?”
Lâm Du cung kính gật đầu nhẹ, “Thì ra là bác gái, chào bác, bác gọi tên cháu là được rồi ạ. Lúc phòng học bị sập, là anh ấy cứu cháu và hai học sinh khác, cho nên cháu muốn gặp mặt để cảm ơn anh ấy.”
Phan Tuệ nghe xong thì rất vui vẻ, gật đầu nói: “Được rồi.” Nhưng không ngờ Phan Khả Vân lại ngăn cô lại, “Ấy ấy ấy, bây giờ không được, chị họ tôi đang ở bên trong, cô không được ảnh hưởng thế giới hai người của bọn họ.”
“???” Trên mặt Lâm Du viết đầy dấu chấm hỏi, tình huống này là sao đây?
Phan Khả Vận đắc ý đến nỗi hai hàng lông mày tựa như muốn cất cánh bay lên. Cô ta nói: “Dương Liễu Nhi đấy, chẳng phải cũng là người cùng bị nạn với cô sao? Nhưng chị họ tôi là đại minh tinh, ảnh hậu quốc tế, cô được gặp nạn chung với chị ấy là vinh hạnh của cô.” “..” Thì là cô ta còn là em họ của Dương Liễu Nhi. Đây chính là tỏ vẻ đạo đức giả như nhau. Nhưng khoan đã... Thế giới hai người là cái quái gì?
Trong lúc Lâm Du đang lơ ngơ thì bên trong bỗng vọng ra tiếng kêu vang dội của Cổ Đông Quân, “Vào đây, tất cả vào đây.” Phan Tuệ còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, bèn vội mở cửa đi vào, “Sao thế Đông Quân?” Cố Đông Quân bực bội, giận dữ chất vấn Phan Khả Vận: “Em đang nói bậy bạ gì đấy?”
Phan Khả Vận sững người, không hiểu cho lắm, còn Dương Liễu Nhi thì khó chịu ra mặt.
Phan Tuệ mỉm cười, bước đến hòa giải, “Sao vậy con trai? Con xem, Lâm Du tới thăm con kìa... Lại đây ngồi đi Lâm Du, ăn nho đi này, vừa rửa đấy, Liễu Nhi cũng tới ăn đi.”
Ba người Cố Đông Quân, Lâm Du và Dương Liễu Nhi gặp nhau, bầu không khí liền trở nên lúng túng.
Cộng thêm Phan Khả Vận chỉ biết gây phiền toái và Phan Tuệ chỉ biết tác hợp. Tình cảnh này vô cùng quái lạ.