Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 218 : Không phải thiên tai mà là con người gây ra

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Hôm sau tại bộ phận điều trị của Đội đặc nhiệm Dã Lang.



Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm bảng đánh giá tâm lý của Cố Thành Kiêu, đặc biệt là bảng trắc nghiệm đánh giá bệnh trầm cảm.



“Này, rốt cuộc có gì mà cậu xem lâu thế?”



Ninh Trí Viễn cố ý ngập ngừng: “Ái dà, coi như anh nói đúng, tôi đúng là một tên lang băm”



“Là sao?”



“Lão Đại, đánh giá tâm lý của anh hoàn toàn bình thường, mức độ trầm cảm cũng bình thường. Tôi nghĩ chắc là bệnh lãnh đạm của anh khỏi luôn rồi, không cần tối khơi thông nữa.” Cố Thành Kiêu sảng khoái cả người, cười nói: “Tôi đã nói không có chuyện gì rồi, do cậu chuyện bé xé ra to thôi.”



“Đồng chí Ninh, hi vọng cậu rèn luyện thêm kỹ năng chuyên nghiệp, kẻo thành lang băm thật đấy.”



“Đi thôi, bận lắm, sau này đừng có gọi tôi làm mấy cái đánh giá tâm lý nhàm chán này nữa nhé.” “... Anh là lão Đại, cho anh quyết định hết.”



Nhìn dáng vẻ bỏ đi thoải mái của Cố Thành Kiêu mà Ninh Trí Viễn thở phào nhẹ nhõm. Thật ra trong cuộc sống có rất nhiều người bị đủ loại bệnh tâm lý. Ví dụ như lão Đại, những chiến sĩ Đội đặc nhiệm như bọn họ, chịu đựng áp lực mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, có phiền não khó có thể giải tỏa cũng là điều tự nhiên.



Lúc Phạm Dương Mộc mới mất liên lạc là lúc bệnh tình của Cố Thành Kiêu nghiêm trọng nhất. Anh không nói lời nào, không biểu hiện, cũng không tức giận, mỗi lần ngồi ở văn phòng là ngồi hết nửa ngày trời.



Người khác không phát hiện ra, nhưng với tư cách là một bác sĩ quân đội, Ninh Trí Viễn đã nghĩ ngay đến bệnh trầm cảm. Nếu một chiến sĩ đặc công đang công tác hăng hái mà đột nhiên bị bệnh trầm cảm thì chắc chắn Cố Thành Kiêu sẽ bị bài trừ.



Sau này, Cố Thành Kiêu chủ động đến tìm Ninh Trí Viễn để kể rõ sự phiền muộn trong lòng. Ninh Trí Viễn phát hiện, lão Đại không phải hoàn toàn bị trầm cảm. Chỉ cần anh ấy có thể tâm sự, có thể bày tỏ thì sẽ mau hết bệnh. Khoảng thời gian đó, Cố Thành Kiêu tâm sự rất nhiều suy nghĩ ẩn sâu trong lòng cho Ninh Trí Viễn biết. Từ đó về sau, cứ mỗi khi xuất hiện triệu chứng tâm lý bị dồn nén thì anh đều đến tìm Ninh Trí Viễn. Cho nên có thể nói so với các anh em khác, Ninh Trí Viễn là người hiểu Cố Thành Kiêu nhất. Về sau tình trạng của Cố Thành Kiêu dần ổn định, chí ít là đã không nghiêm trọng hơn. Rồi sau này nữa, khi anh gặp được Lâm Thiển thì chưa từng đến tìm Ninh Trí Viễn lần nào. Không hề có người thứ ba biết được bí mật này.
“Ba anh... ông ta đã từng lo tới sự sống chết của anh chưa? Anh ở đây chịu đủ sự tra tấn mà ông ta có lo lắng không? Ông ta vốn không nhận đứa con trai này, anh còn bảo vệ ông ta làm gì?” “Sa Khôn, tôi nói cho anh biết, anh chính là con cờ thế mà ông ta tặng cho tôi!” Cố Thành Kiêu thay đổi đột ngột từ phong cách kín kẽ, trầm ổn trước đây thành gào thét dồn ép. Từng tiếng nói vang lên khiến Sa Khôn sợ tới mức run cầm cập.



Đây đúng là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, Sa Khôn cũng chịu không nổi sự tra tấn ở nơi này nữa. Hắn ta run lẩy bẩy: “Là Chú... Chú Tư xây dựng căn cứ bí mật ở Đại Thanh Sơn, do Phạm... Phạm Dương Mộc phụ trách.”



Tiếng này vừa phát ra, tất cả mọi người đều bàng hoàng. Vài thẩm vấn viên đưa mắt nhìn nhau, hàng loạt ánh mắt đều yên lặng quan sát phản ứng của lão Đại. Cố Thành Kiêu đập bàn chất vấn: “Còn gì nữa? Nói hết một lần, không thì hôm nay đừng hòng sống sót đi ra!”



Sa Khôn sợ tới mức không khống chế được mà tè ra quần, một mùi hôi thối bốc lên khắp phòng. Sợ hãi của Sa Khôn đối với Cố Thành Kiêu là sự sợ hãi trong tiềm thức, là bóng ma mà hắn ta không thể vượt qua.



Sau tiếng rống này, toàn bộ phòng bị của hắn đều sụp đổ: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết... Phạm Dương Mộc và



một kẻ bản xứ tên là Hà Kiện Hùng phụ trách xây dựng khu căn cứ bí mật này cho lão già, bởi vì chỗ đó rất kín đáo.”



“Bắt đầu từ lúc nào?”



“Chắc khoảng hai năm.”



“Bao nhiêu người?”



“Không nhiều lắm, chừng mười mấy người.” “Anh có thể liên lạc với bọn họ không?”



Sa Khôn lắc đầu, không hề có ý định ngụy biện hay dối trá trong đầu, thậm chí hắn ta còn không biết bản thân mình đang sợ hãi đến cùng cực: “Tôi thật sự không biết mà, bọn họ liên lạc với lão già, không liên hệ trực tiếp với tôi.”