Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 227 : Cảm giác yêu một người

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Dư Hoan lên xe cứu thương đến bệnh viện, Lâm Du và Tống Đình Uy bị đưa đến Cục Cảnh sát. Cố Đông



Quân ngồi trên xe mình, bảo tài xế lái theo đến đó. Dựa vào thương tích của Dư Hoan, cô ta hoàn toàn có thể kiện Lâm Du tội cố ý đả thương người.



Và đúng là Dư Hoan đã làm như vậy. Là kẻ thứ ba mà còn có gan làm thế, ngoại trừ do có Tổng Đình Uy làm chỗ dựa, quan trọng nhất là do nhà họ Lâm đang trên đà tuột dốc.



“Ký tên ở đây, thông báo người nhà tới đón.” Viên cảnh sát chỉ chỗ ký tên, thái độ không tốt cũng chẳng xấu.



Lâm Du ký xong, viên cảnh sát liền đi ra ngoài. Cô ở lại chờ trong phòng thẩm vấn. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, cô quay đầu lại nhìn thấy Tống Đình Uy và luật sư của anh ta đang đứng ở cửa.



Cô cười khẩy một tiếng, châm chọc: “Hai ông thần giữ cửa, định ở lại ăn cơm à?” Sắc mặt luật sư tối sầm, trào phúng ngược lại: “Cô nhóc đừng có mạnh miệng như thế, không lo mình sẽ bị bỏ tù à?”



Nói không sợ là giả, nhưng ngoài mặt Lâm Du vẫn không tỏ ra yếu thế. Cô nói: “ông à, ông làm việc cho kẻ như thế, không sợ sau này sinh con không có đít hay sao?”



“...” Vẻ mặt luật sư Trương trở nên khó coi. Ông ta bất mãn kéo cà vạt, nói: “Lâm tiểu thư, xin cô chú ý lời nói.”



“Sao thế? Hay ông chưa có con? Vậy có phải đây là tương lai không người lo ma chay không hả?”



“Ha ha ha ha ha, được lắm, đùa hay lắm.” Tống Đình Uy vỗ vai luật sư Trương, quay đầu nói với Lâm Du: “Ông ấy còn chưa kết hôn.”



Lâm Du bày ra vẻ mặt bất ngờ: “Ấy, thật à? Bộ dạng ông như thế mà không gấp sao?”



Trong chớp mắt, mặt luật sư Trương biến thành màu gan heo. Ông ta căm giận nói: “Tống thiếu gia, chúng ta đi thôi. Tôi còn phải trở về chuẩn bị hồ sơ tố tụng.”



Tống Đình Uy phẩy tay: “Ông có thể về, đi trước đi.”




“Anh không có nói cho Lâm Thiển biết chứ? Em ấy còn đang dưỡng thương, em không muốn để em ấy lo lắng.”



“Anh không nói cho ai biết hết.”



“Tốt lắm.”



Tống Đình Uy bất mãn nhìn bọn họ rời khỏi, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Không biết tại sao tự nhiên anh ta có cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ. Điện thoại chợt vang lên không đúng lúc, anh hơi cau mày: “Alo?”



“Alo, Đình Uy, luật sư Trương nói anh còn ở Cục Cảnh sát hả?”



Là tiếng của Dư Hoan.



“Nói đi.”



“Em băng bó xong rồi, suýt nữa hỏng cả con mắt. Luật sư Trương nói chắc chắn có thể bắt Lâm Du ngồi tù ba năm. Hừ, em thấy ba năm chưa đủ đâu. Cô ta đánh cả anh mà, ít nhất phải năm năm mới đủ, anh thấy sao?”



Tống Đình Uy xoa vết thương ở khóe miệng, mất kiên nhẫn nói: “Chuyện nhỏ nhặt này mà cũng kiện?”



“Chuyện nhỏ gì chứ, em bị thương tới mấy chỗ đó. Mặt cũng bị sẹo, không biết sau này có xóa được không kìa.”



“Đó là chuyện của cô, không nói nữa.” Dư Hoan nức nở cầu xin: “Ơ Này này, khoan đã... Anh không đến đón em sao?” Tống Đình Uy nổi giận, rống lên: “Đến từ đâu thì biển về chỗ đó đi. Bảo tôi đón cô hả, cô có tư cách gì?”



Anh ta nói xong liền cúp ngay, không thèm đếm xỉa tới cảm nhận của Dư Hoan ở đầu dây bên kia.