Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 238 : Chia tay chính là chia tay
Ngày đăng: 03:30 30/04/20
Đó là tập ảnh bám đầy bụi nhiều năm, lưu lại những kỷ niệm thời trung học của Cố Đông Quân. Vừa lật trang đầu đã thấy ngay hình ảnh một thanh niên khôi ngô tuấn tú.
“Oa, trước kia anh nhìn thật ngoan!” Lâm Du nhìn vào ảnh, rồi lại nhìn Cố Đông Quân. Lúc đó anh gầy hơn bây giờ một chút, tóc ngắn hơn một chút, nụ cười cũng có chút ngượng ngập xấu hổ. Cho dù có sống ở thời đại nào thì nam sinh như vậy đều chắc chắn là nam sinh đẹp trai nhất trường.
“Trước kia có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh đúng không?”
Cổ Đông Quân nhíu mày, mỉm cười mê hoặc, “Đúng vậy.” Anh lật đến trang giữa, chỉ vào hình nói: “Nhìn đi, đây là cuộc thi dẫn chương trình thanh thiếu niên thành phố B. Lần đó anh đạt giải nhất.”
Anh lật tiếp trang khác, “Đây nữa, cũng là anh. Lần này giành được huy chương vàng toàn quốc, hình như là lớp chín.”
“Đây nữa, đây, còn có đây... Những bức này là lúc anh đã lên trung học phổ thông, được mời dẫn chương trình cho Đài truyền hình, dự nhiều chương trình ở nhiều kênh truyền hình. Lúc học lớp mười hai, Tổng biên tập kênh thiếu nhi đề nghị ký hợp đồng dẫn chương trình, anh nói để về hỏi ý kiến ba mẹ. Kết quả là anh vừa mới ngỏ lời thì đã mất hi vọng. Ngay cả hồ sơ đăng ký vào trường đại học cũng bị ngăn lại.”
Lâm Du yên lặng lắng nghe một cách sùng bái, mắt sáng lấp lánh từ đầu đến cuối. “Ba anh kiên quyết bắt anh đi theo con đường chính trị. Anh phản đối rất lâu nhưng cuối cùng cũng không thành công. Ba anh mang toàn bộ giải thưởng dẫn chương trình của anh vứt đi, còn nói anh làm những việc nhảm nhí.”
“Sau khi lên đại học, ba không cho anh liên lạc với các Tổng biên tập. Rồi dần dần, anh cũng buông bỏ luôn việc dẫn chương trình.” Cố Đông Quân nói xong bùi ngùi thở dài.
Thời gian đó anh thật sự là một ngôi sao sáng, sống dưới ánh đèn sân khấu, tất cả mọi người đều biết anh. Anh cũng không phụ lòng hâm mộ của mọi người mà thể hiện tài năng của mình.
Lâm Du hỏi: “Vậy bây giờ anh có hối hận không?”
“Chúng ta đây bây giờ là...” “Em đã nhận lời làm bạn gái anh rồi.” Cố Đông Quần ngắt lời, “Em nhận lời rồi, không thể lời nói gió bay được.”
Lâm Du cắn môi cười hạnh phúc, lặng lẽ gật đầu.
“Anh đã không xem lại cuốn ảnh này nhiều năm rồi. Nếu không phải hôm nay bỗng nhắc đến thì anh cũng không lấy ra. Chỉ là ảnh thôi, chỉ để lưu lại làm kỷ niệm, không có ý nghĩa gì khác.” “Sao vậy, anh sợ em bắt anh ném nó đi sao?”
Cố Đông Quân nhìn cô với ánh mắt khẩn cầu đáng thương, “Em định làm vậy sao?” Lâm Du bật cười, đầu môi nói: “Có thể nhân nhượng, nếu anh hôn em.”
Cố Đông Quân không lưỡng lự, yêu cầu như vậy, làm gì có lý do từ chối chứ?
Trời dần tối, một ngày sắp trôi qua.
Cố Đông Quân bế Lâm Du ngồi lên đùi mình, ngấu nghiến hôn cô, ngây ngất như say thuốc. Lâm Du không dám động đậy. Anh ôm riết hông của cô, càng cựa quậy càng sát. Cô cũng cảm nhận được cái lều của anh rồi.
Ôi chao, cứ như vậy có ổn không? Nếu không cho thì có phải anh sẽ rất khó chịu không? Nhưng nếu cho, anh có thể làm được không?
Hic, hình ảnh xấu hổ quá đi...