Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 243 : Hình tượng sụp đổ

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Sau khi vụ hình tượng sụp đổ của Dương Liễu Nhi, giới truyền thông bắt đầu lần theo dấu vết để đưa tin.



Dương Liễu Nhi không về nước mà trốn ở nước ngoài. Phóng viên không tìm được cô ta, nên tự mình đến gặp học sinh tiểu học để tìm hiểu. Tại trạm y tế huyện, lúc này phóng viên đang phỏng vấn Tiểu Nam Hải bị thương do đá đè.



“Anh bạn nhỏ, em còn nhớ tình cảnh lúc ấy ra sao không?” “Có ạ.” Mắt Tiểu Nam Hải mở to tròn, có chút sợ sệt. Mỗi lần nhắc đến chuyện núi lở là cậu bé vẫn thấy hoảng hốt trong lòng.



“Có nhận ra chị gái này không?” Phóng viên cầm ảnh Dương Liễu Nhi cho cậu bé xem.



“Là cô giáo Dương.” “Đúng rồi, có phải cô giáo Dương cứu em ra không?” Tiểu Nam Hải lắc đầu, “Là chú bộ đội cứu chúng em ra.” Phóng viên lại đổi cách hỏi khác, “Còn các bạn của em thì sao? Làm sao họ ra ngoài được? Em kể lại tình hình lúc đó anh nghe được không?”



Tiểu Nam Hải mở to mắt, chưa trả lời ngay mà hỏi ngược lại, “Như thế này là có thể lên TV sao?”



“Đúng vậy.”



Tiểu Nam Hải cười tươi rạng rỡ đáp: “Vậy mau quay hình em đi, quay mau lên. Em muốn cảm ơn thầy Cố và cô Lâm.”



“Được chứ, em nhìn vào ống kính nói là được.” “Dạ, thầy cô, hai cô giáo Lâm, cám ơn thầy cô đã cứu tất cả chúng em. Hiệu trưởng nói muốn xây lại trường học, đến lúc đó tất cả bọn em đều được quay lại trường học. Lúc đó các thầy cô nhất định phải quay về gặp chúng em nha.”



Phóng viên hỏi: “Anh bạn nhỏ, lúc đó có phải thầy giáo Cố và hai cô giáo Lâm cứu các em không? Còn cô giáo Dương này thì sao?”



“Lúc đó cô Dương đã chạy ra ngoài rồi, chạy xa lắm”



Ống kính lúc này lại hướng đến những người bạn nhỏ khác, hình ảnh chuyển từ trạm xá đến tầng trệt.



Sau đó, phóng viên tiếp tục đến thăm nhiều gia đình học sinh khác. Các em nhỏ cũng không nói khác nhau là mấy. Có em nói được thầy Cô bế ra, có em nói được cô Lâm bể ra, chỉ cô giáo Dương là không được nhắc đến.




Cố Thành Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Báo với bên khám nghiệm tử thi làm giám định. Trước khi trời tối tôi muốn biết có Chú Tư, Hà Kiện Hùng... và cả Phạm Dương Mộc trong đám người đó không.”



Sắc mặt Ngụy Nam trầm xuống, quả thực không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, “Lão Đại, Dương Mộc...” “Mau liên hệ đi. Tôi muốn có kết quả trước khi trời tối.”



“Rõ!” Ngụy Nam nhận lệnh. Mẫu DNA của Phạm Dương Mộc vẫn lưu trữ trong cơ sở dữ liệu. Hà Kiện Hùng thì phải tìm người nhà họ Hà để đối chiếu, có lẽ sẽ muộn hơn một chút.



Về DNA của Chú Tư, họ nghi ngờ vết máu phát hiện ở vách đá Vân Xuyên lúc trước là máu của Chú Tư lưu lại. Sau khi làm xét nghiệm huyết thống với Sa Khôn thì xác định có quan hệ máu mủ. Nói cách khác, chỉ cần Chú Tư là cha ruột của Sa Khôn thì mẫu DNA thu được từ vách đá ở Vân Xuyên chính là của hắn.



Cố Thành Kiêu nhíu mày, Dương Mộc, tôi thật sự không mong có anh. Tôi phải nghe tận tai anh giải thích toàn bộ mọi chuyện.



Sau đó, tin phát hiện được tám thi thể cùng với lượng thuốc phiện lớn ở Đại Thanh Sơn lại lên trang nhất, làm rung chuyển cả nước.



***



ở một phòng khám nhỏ vắng vẻ, Trịnh Tử Kỳ đang tiêm dịch truyền cho một người đàn ông đang hôn mê.



Một lão già béo tròn đứng ở cửa, hỏi: “Rốt cuộc hắn có thể tỉnh lại hay không?”



Khuôn mặt hung ác dữ tợn của lão già rung lên khi nói.



“Gấp cái gì, tôi cũng không phải thầy thuốc, chỉ có thể chắc chắn năm mươi năm mươi. Ông không yên tâm thì cứ đưa anh ta vào bệnh viện đi.”



Lão già cứng họng, lại dặn dò: “Bất kể thế nào cũng phải cứu sống hắn.”