Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 250 : Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Lâm Thiển bỏ đi, thật ra nên hỏi gì thì bọn họ cũng đã hỏi hết rồi, rất nhiều chuyện đều có thể giải



thích được. Hoa Thiên Minh gặp Lâm Thiển ở nhà họ Lâm, sau khi biết được cô là vợ của Cố Thành Kiêu thì lập tức sắp xếp bọn Nemo Hổ Tử bắt cóc Lâm Thiên. Điểm này quá mức trùng hợp. Đồng thời cũng giải thích hợp lý vì sao Nemo lại nói Lâm Thiển là người mà Chú Tư đã chỉ định. Cho nên, muốn tra được tung tích của Chú Tư thì đầu mối duy nhất bây giờ chính là tập đoàn Lâm thị. Cố Thành Kiêu tiếp tục họp đến tận khuya. Đến khi anh kết thúc cuộc họp trở về phòng thì Lâm Thiên đã ngủ từ lâu.



Anh nhanh chóng cởi quần áo vọt vào phòng tắm, lau tóc khô sơ sơ rồi chui vào chăn.



Lâm Thiển còn tưởng mình đang nằm mơ, trong mơ có một đám lửa ập về phía mình. Cô không đẩy ra được, cũng không tránh được, chỉ có thể để mặc cho đám lửa ấy thiêu đốt mình. Cho đến khi “A! Anh làm gì vậy?” Lâm Thiển giật mình kêu lên, tên lưu manh nào đó đang tấn công cô.



Cố Thành Kiêu không lên tiếng, tiếp tục làm miệt mài.



Lâm Thiển run rẩy cả người, chỉ muốn đá văng anh ra, “Này, lúc sáng đã làm hai lần rồi.”



“Đó là lúc sáng.” Anh từ trong chăn nói vọng ra, giọng nặng nề nhưng lại hơi nghịch ngợm. “...” Lâm Thiên vô cùng bất đắc dĩ, đánh thức người đang ngủ say thật sự đủ để làm người ta nổi giận. Thế nhưng cách thức của anh lại khiến cô vừa yêu lại vừa hận. “Sáng mai làm tiếp được không? Em buồn ngủ quá...” Cố Thành Kiêu không ngừng động tác tấn công, nói: “Em chỉ cần nằm im, còn lại để anh.”



“...” Đừng có gạt tôi, ông chú xấu xa! Cô đá vào vai anh, thế nhưng anh vẫn điên cuồng như sư tử mạnh mẽ, chỉ liên tục tấn công chứ không hề rút lui.



Anh bỗng nói: “Em đừng phản kháng, cơ thể em thành thật lắm.” “...” Chẳng lẽ em không cần sĩ diện sao? Em ngại lắm đấy, được chưa? “Thả lỏng chút, cũng đâu phải lần đầu tiên, kiểu cách gì chứ?”



“Tha cho em đi mà anh trai.”



Cố Thành Kiêu ló đầu ra khỏi chăn, hỏi: “Bây giờ còn buồn ngủ nữa không?” Lâm Thiển trừng mắt, tức đến nỗi muốn đấm chết anh. “Nếu đã hết buồn ngủ, vậy chúng ta chơi đùa chút đi.” “...” Lâm Thiển khinh bỉ nói, “Anh càng ngày càng trẻ con.”




Lâm Bồi trừng to mắt, “Nói bậy, con nghe ai nói? Không có chuyện đấy!”



“Ba, ba đừng chối, con không sao, con đã nghĩ thông rồi. Mặc kệ con có phải con ruột của ba mẹ hay không thì ba mẹ đều là ba mẹ của con, cả đời này con sẽ hiểu thuận với ba mẹ.”



Lâm Bồi không biết phải nói gì, nếu hôm nay không nhắc lại, ông ta cũng sắp quên mất sự thật Lâm Du không phải con ruột của mình. “Tiểu Du à, ba mẹ chưa bao giờ xem con là người ngoài.” “Vâng, con biết, cho nên con mãi mãi sẽ là thành viên của gia đình này, cũng mãi mãi có nhiệm vụ giữ gìn gia đình này. Ba à, ba trở về đi, trong nhà không thể không có ba.”



Lâm Bồi nghe từng lời khuyên của con gái út, cuối cùng không kìm được mà lệ tuôn đầy mặt, “Bây giờ ba... còn có thể trở về sao? Mẹ con sẽ vẫn chấp nhận ba sao? Sẽ tha thứ cho ba sao?”



“Ba không hỏi thử làm sao biết? Ba à, ba đi xin lỗi mẹ đi, mẹ thật sự rất đau khổ vì chuyện của ba, cũng rất đau lòng vì con và chị.”



“Ba thật sự xin lỗi con Tiểu Du! Là ba có lỗi với mẹ và các con.” “Ba, bây giờ mẹ và chị đang rất cần ba, chẳng lẽ ba thật sự cảm thấy mẹ sang tên tài sản là vì ba suy sụp sao? Chẳng lẽ ba cảm thấy mẹ thật sự muốn ly hôn với ba à? Mẹ chỉ sợ ba nhất thời hồ đồ tiêu tiền vào nơi không đáng thôi.”



Lâm Bồi gần như muốn ôm đầu khóc rống lên, nhưng ở trước mặt con gái ông ta cố gắng kiềm chế.



“Ba, ba đừng chần chừ nữa! Bác sĩ nói tình hình của chị không thể chịu thêm bất kì đả kích nào. Nếu ba mẹ ly hôn vào lúc này, chị ấy có thể chịu đựng được sao?” “Ba à, ba chỉ nợ mẹ một lời xin lỗi thôi.” Lúc này, Chu Mạn Ngọc chậm rãi từ trên lầu đi xuống, sắc mặt tiều tụy, bờ môi trắng bệch, so với khuôn mặt lung linh trước đây tưởng chừng như hai người.



“Mẹ?” Lâm Du ngạc nhiên hỏi, “Chẳng phải mẹ đang ngủ sao?”



Cô vội chạy lên lầu đỡ lấy mẹ mình, “Mẹ, sao mẹ lại ra đây làm gì, có lạnh không?” Chu Mạn Ngọc tiều tụy không thể tả, nhìn chằm chằm Lâm Bồi dưới nhà. Lâm Bồi không dám né tránh, mấp máy môi nhưng không biết mở lời thế nào. Đột nhiên, ông ta quỳ “phịch” xuống nền nhà.