Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 252 : Gặp được hoa đào trong đời

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Sắc trời sáng rõ, mới sáng sớm mà trời đã nắng chang chang, tiếng ve kêu liên tục trên cây khiến người



ta vô cùng vui vẻ. Có điều, khác với cái nóng oi bức của hôm qua, hôm nay trời có gió. Đây có lẽ là đợt nắng nóng cuối cùng. Thời tiết nóng bức kéo dài hơn hai tháng cuối cùng cũng trôi qua theo kỳ nghỉ hè.



Lâm Thiển vẫn còn ngủ mê man, bị Cố Thành Kiêu giày vò cả đêm, cô mệt đến mức muốn mắng chửi cả khu phố.



Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại di động để bên cạnh reo lên.



Cô nhíu mày rồi vùi đầu vào chăn. Thế nhưng tiếng chuông ma quái ấy vẫn không ngừng vang lên inh ỏi bên tai cô. Cô tức tối bắt máy, hậm hực thức dậy bày tỏ sự bất mãn của mình, “Alo?” “Cậu Thiển, tớ đến trước cửa Thành Để rồi.”



Là giọng của Phạn Phạn, cô dụi mắt, lúc này mới nhớ ra, hôm qua sau khi về phòng cô đã gửi tin nhắn bảo Phạn Phạn sáng nay sang đây ngắm mây soái ca.



“Hả, sao cậu đến sớm vậy?” “Không sớm đầu chị hai, mặt trời đã lên cao rồi, tớ phơi nắng sắp khô quắt đây này.” “Vậy cậu vào nhà đi, đứng bên ngoài làm gì?” “Lần đầu tớ đến, da mặt mỏng, vừa vào đến cửa Thành Để đã run chân” “Thỏ đế” Lâm Thiển ngồi dậy, loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, nói: “Năm phút, tớ ra ngay.”



“Được, nhanh lên.”



Trong phòng chỉ còn mình cô, không biết Cố Thành Kiêu đã rời giường từ khi nào. Đêm qua làm nhiều lần vậy mà anh vẫn có thể dậy trước cô, cô thật bái phục.



Cô mặc kệ tất cả mà lê cái thân tàn tạ vào toilet. Hôm nay nhà đông người, cô thân là nữ chủ nhân mà không xuống chào hỏi thì thật thất lễ.



Mặc dù hai chân hơi run, nơi nào đó cũng đau buốt, nhưng cô vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt và thay quần áo.



Tất cả mọi người đều đang ở khu giải trí lầu một. Đây là thời gian thư giãn hiếm có của bọn họ.
“... Gió cái đầu cậu á, bị bệnh hả?”



Mặt Phạn Phạn hơi đơ ra, lập tức gật đầu mỉm cười: “Ừ, tớ sắp bị cảm nắng rồi.” Lợi dụng bị dù che khuất, cô nàng nhướng mày ra hiệu với cô: Cậu mới có bệnh đấy! Lâm Thiển nổi da gà, phối hợp quay người đi vào nhà, “Đi thôi đi thôi.”



Lâm Thiển chạy đằng trước, Phạn Phạn và Cao Kỳ Khâm chậm rãi đi sau. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc đầm trắng có thắt lưng cao che đi vòng eo thùng phi của mình, nhưng đổi lại càng làm nổi bật vòng một đầy đặn. Mặc dù Phạn Phạn khá tròn trịa, nhưng mặt mũi rất xinh đẹp. Thế nên ngoài cô nàng ra thì danh hiệu “Cô bé dễ thương ngày hè” này không thể là dành cho ai khác.



Cao Kỳ Khâm khá cao, muốn nói chuyện với cô mà cứ bị ô đâm trúng.



Thế là, cậu ta dứt khoát nói: “Cô thấp như thế, hay là để tôi cầm ô giúp cô.”



“...” Phạn Phạn không biết nên vui hay buồn. Cao Kỳ Khâm nhận lấy ô từ tay Phạn Phạn, dùng tự thể bình thường nhất để cầm ô, thế nhưng chiếc ô lại lệch khỏi Phạn Phạn.



“Anh giơ ô cao quá, mặt tôi đều phơi ra ngoài nắng hết rồi.”



“Phơi nắng nhiều tốt mà, nó giúp tăng chiều cao.”



“...” Phạn Phạn hít sâu, may mà đoạn đường này không dài, cố nhịn được. Lâm Thiển đi phía trước bật cười. Không được, mình không thể vui cười một mình, phải cho mọi người vui cùng.



Cao Kỳ Khâm hạ thấp ô xuống một chút, lưng cũng hơi khom xuống. “Hay là để tự tôi cầm đi.” Phạn Phạn lấy ô lại.



Cao Kỳ Khâm vuốt tóc, vì để ô không đâm trúng, cậu ta đành phải nhích ra một đoạn.