Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 266 : Tống đình uy chịu đòn nhận tội

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Tống Vĩnh Niên nghĩ tới nguy cơ trước mắt của công ty, lại nhớ tới bối cảnh của nhà họ Lâm thì khó xử



đủ đường.



“Đoạn tử tuyệt tôn? Hừ, hai mẹ con các người còn gạt tôi làm gì, chẳng phải ả đàn bà ở Mỹ đó đã sinh cho Đình Uy một đứa con trai rồi sao? Bây giờ cũng đã được trăm ngày rồi còn gì?”



Bà Tống và Tống Đình Uy mím môi không đáp. “Cưới Lâm Tiêu chỉ là kế thích ứng tạm thời. Dù sao cô ta cũng là kẻ điên, chẳng phải giam lại là được rồi sao? Đỡ cho cô ta suốt ngày ghen bóng ghen gió vì nợ phong lưu của con.”



Tống Đình Uy vẫn không muốn: “Chơi bời cũng chỉ là chơi bời, nhưng kết hôn rất thiêng liêng. Con không thể dùng biện pháp này làm vấy bẩn hôn nhân”



Tống Vĩnh Niên cười khẩy nói: “Ha, con còn biết hôn nhân thiêng liêng à? Sao tự nhiên bây giờ con giác ngộ vậy?”



Đột nhiên trong đầu Tống Đình Uy hiện lên hình ảnh một người, “Đó là... đó là... Thôi đi, nói ba cũng không hiểu đâu.”



Nhiều năm qua bà Tống vẫn luôn ở giữa hòa giải mâu thuẫn giữa con trai và chồng. Bà vẫn chú trọng đại cục, hỏi: “Hiện giờ công ty khó khăn lắm sao?”



Tống Vĩnh Niên không thể kể ra tình hình thực tế: “Lúc giá cổ phiếu Lâm thị rớt xuống, cổ phiếu của chúng ta cũng rớt theo luôn rồi. Có điều không nghiêm trọng như Lâm thị cho nên không bị chú ý.”



“Bây giờ Lâm thị lội ngược dòng, nếu chúng ta còn tiếp tục rớt thì trong vòng ba tháng tới sẽ có chuyện lớn.” “Chúng ta không phải tùy tiện là có mười bốn tỷ tiền vốn để lấp vào giống như Lâm thị. Nếu cứ cổ phiếu tiếp tục hạ giá thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.”



Nói đến chỗ khó khăn, Tống Vĩnh Niên nắm chặt hai tay, nhíu mày: “Ngân hàng cho vay cứ rề rà không chịu phê duyệt, họ đang đánh giá tài sản của chúng ta. Cổ phiếu càng rớt xuống thì càng không phê duyệt. Nếu không có tiền vốn góp vào, e rằng... e rằng Quốc tế Lam Thành sẽ phải đổi chủ.”



Bà Tống: “...” Tống Đình Uy: “...”



Tống Vĩnh Niên nhìn Tống Đình Uy nói: “Con là con trai duy nhất của ba, vợ của con chính là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tống. Nếu như không phải đến bước đường cùng thì sao ba lại chọn người điên làm vợ con chứ?”
Lâm Tiêu gật đầu, trong mắt ánh lên sự vui vẻ. “Được rồi, Tiêu Tiêu, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi.” Ngoài miệng Chu Mạn Ngọc đồng ý nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện ngoại tình của Lâm Bồi. Ở ngoài truyền đến tiếng xe ô tô, Lâm Tiêu quay đầu lại nhìn, kéo quần áo Chu Mạn Ngọc, nói: “Mẹ, có khách đến nhà.”



Chu Mạn Ngọc vui mừng: “Ừ, đúng rồi, có khách đến nhà.” Bà ta vừa nói vừa quay đầu nhìn, thấy ba người nhà họ Tống đang bước xuống xe. Bà ta lập tức che chắn Lâm Tiêu trở vào.



“Đi vào thôi Lâm Tiêu. Đó là người lạ, không phải khách của chúng ta. Đi, vào nhà thôi.”



Chu Mạn Ngọc che Lâm Tiêu đi vào, dắt cô ta trở về phòng trên lầu.



Người giúp việc vội vã chạy đến. “ở ngoài đó, tôi ra ngay.” “Dạ.” Chu Mạn Ngọc nhỏ giọng trấn an Lâm Tiêu: “Tiêu Tiêu, con nằm nghỉ một chút đi. Mẹ cho người nấu cháo tổ yến đường phèn cho con, ngoan nhé.” Chu Mạn Ngọc đi ra tới trước cửa mới hỏi: “Là người nhà họ Tống tới đây?”



Người giúp việc gật đầu: “Đúng ạ, họ còn mang theo cả đống quà cáp. Tay Tống Đình Uy còn trói dây mây nữa, nói là tới chịu đòn nhận tội.”



“Đang ở đâu?” “Vẫn còn trong sân, phu nhân không cho phép nên tôi không dám để người vào.” “Cô đi trông chừng đại tiểu thư.”



“Da.”



Chu Mạn Ngọc gọi điện thoại cho Lâm Bồi rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.



“ô, hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à?” Bà ta nhìn lên trời, nói: “Đâu có đâu, đây là phía Đông mà.” Tống Vĩnh Niên bày ra nụ cười nịnh nọt, tiến lên phía trước nói: “Thông gia, tôi mang thằng nghịch tử tới cho bà đây. Bà muốn đánh muốn mắng gì tùy ý.” Chu Mạn Ngọc cúi đầu liếc mắt nhìn Tống Đình Uy. Đúng là tay cậu ta trói dây mây thật. “Chịu đòn nhận tội? Cậu có tội gì hả?” Tống Đình Uy không nói lời nào. Đời này chưa bao giờ anh ta mất mặt như thế.



Tống Vĩnh Niên trừng con trai một cái, ra hiệu bằng mắt... Con mau nhận lỗi đi.



Bà Tống sốt ruột, vội nói: “Lỗi của nó là làm tổn thương Tiêu Tiêu, lại còn làm Tiêu Tiêu phát bệnh nữa. Nó biết mình sai cho nên mới bỏ ra nước ngoài tránh một thời gian, vừa mới về tới hôm nay. Ba nó vừa gặp đã vội vã bắt đến đây chịu tội. Thông gia à, chúng tôi thật lòng đến đây nhận lỗi.”