Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 282 : Giết người diệt khẩu

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Hà Kiện Hùng bị trúng đạn ở lưng, bàn tay nắm chặt tay con gái dần dần buông lỏng ra, “Tiểu Thúy,



ngoan con nhé.” Hắn trượt chân ngã xuống, “Kiếp sau... ba sẽ lại làm ba của con...” “Ba, ba...” Tiểu Thúy ngồi thụp xuống cầu, một tay bế em, một tay vươn ra ngoài, muốn chụp lấy ba. Hà Kiện Hùng trượt chân rơi xuống, Trần Na cũng một lòng chịu chết theo, tung người nhảy xuống dòng sông lớn theo chồng. Cùng lúc đó, chiếc máy bay trực thăng tăng tốc bay thẳng về hướng nam. Cố Thành Kiêu và Tổng Cảnh Du dùng cùng một lúc mấy cây súng cũng không thể bắn trúng chiếc máy bay. Khoảng cách đã vượt ra khỏi tầm bắn của súng bắn tỉa.



Phạm Dương Mộc cũng là tay súng bắn tỉa hàng đầu giống Cố Thành Kiêu, đều là bách phát bách trúng.



Nhiều năm trước, khi Cố Thành Kiêu còn là tập sự thì Phạm Dương Mộc chính là thầy dạy bắn tỉa của anh.



Sau này Phạm Dương Mộc đã chọn Cố Thành Kiêu trong cả trăm người trong trung đoàn, đây mới chính là lý do Cố Thành Kiêu đi theo con đường huấn luyện bắn tỉa.



Hai người một thầy một trò chưa từng sơ suất.



Với Cố Thành Kiêu mà nói, Phạm Dương Mộc không chỉ là chiến hữu, mà còn là sư phụ của anh.



Hôm nay sau nhiều năm, hai người trở thành hai thể đối địch, chỉ so tài thoáng qua như vậy cũng đã biết được thực lực của nhau. Tuy rằng Cố Thành Kiêu đã không lên trận tiền tuyến thường xuyên nhưng xạ kích vẫn còn chuẩn xác. Còn kỹ thuật của Phạm Dương Mộc cũng không chút thui chột. Nhìn chiếc máy bay ngày càng nhỏ lại, Cố Thành Kiêu thấy hoảng sợ. Nếu Phạm Dương Mộc còn còn chừa lại một viên đạn thì hậu quả chưa biết thế nào. “Thẩm Tự An, lập tức truy đuổi theo chiếc máy bay trực thăng. Những người khác đi xuống cứu người. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Hà Kiện Hùng và Trần Na đã muốn đầu thú, nhưng Phạm Dương Mộc lại muốn giết người diệt khẩu. Rõ ràng đây là kế hoạch bày mưu tính kế để giết người.



Chiếc cano vẫn còn ở khá xa, Ngụy Nam nhảy thẳng từ trên cầu xuống.




Cô ta đã từng bị cái khí chất kiên cường của Hà Kiện Hùng hấp dẫn. Cố Thành Kiêu đi thẳng vào vấn đề, nói: “Cô nói một chút về kế hoạch của các người đi. Còn nữa, vì sao cô và Hà Kiện Hùng lại muốn trốn chạy, tại sao bọn họ lại muốn giết người diệt khẩu?” Trần Na cúi đầu, nhớ đến Tiểu Thúy ngoan ngoãn, lại nghĩ đến chồng đang không biết sống chết thế nào mà rơi lệ lã chã.



“Ma túy thật hại người. Nếu biết rơi vào kết cục ngày hôm nay thì từ lúc đầu có chết chúng tôi cũng không chạm tay vào.”



Đây là câu nói đầu tiên của Trần Na, cũng là bài học đạo lý nửa đời người mới đúc rút ra được.



Cố Thành Kiêu hỏi đến vấn đề anh quan tâm nhất, “Vụ đất lở ở Đại Thanh Sơn là quỷ kế của các người sao?” “Đúng vậy. Tôi và Kiện Hùng muốn thoát khỏi tổ chức nên cố tình tạo ra vụ nổ. Nhưng chúng tôi không nghĩ đến làm sạt lở núi ở phía sau, phá hủy trường học của bọn nhỏ, còn hại chết nhiều anh em như vậy, thế mà không giết được Chú Tư.”



“Vì sao?”



“Chú Tư không khác gì quỷ hút máu người. Chúng tôi bán mạng cho hắn, thế nhưng hắn lại chỉ coi chúng tôi là súc sinh. Hắn dùng ma túy khống chế chúng tôi, căn bản không đối xử với chúng tôi như con người. Tôi và Kiện Hùng chịu đủ những ngày tháng như vậy nên bàn với mọi người âm mưu cho nổ tung, muốn nổ tung hết toàn bộ ma túy hại người và chú Tư. Thật không ngờ...”.



“Mỗi ngày tôi đều gặp ác mộng, anh Cương, Tiểu Lý, lão Tôn,... đều là những người sớm tối sống cùng nhau



mấy năm nay. Mọi người đều vì muốn kiếm được nhiều tiền một chút, mong sớm có ngày được trở về cuộc sống bình thường. Thế nhưng, tất cả mọi người đều bỏ mạng ở bên trong...”