Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 288 : Đàn ông đẹp trai hơn chồng em vẫn chưa ra đời
Ngày đăng: 03:31 30/04/20
Sở Dương rít thuốc rồi nhả khói, không nói gì.
Cảnh này trong đêm thu gió mát hiu hiu có một phong vị rất khác, dường như toát ra mấy phần đau thương, mấy phần tương tự và mấy phần bất đắc dĩ.
Vậy là chị họ thất tình thật sao? Lâm Thiển nghĩ thầm. Cô nhìn Cố Thành Kiêu, anh vẫn giữ vẻ mặt kín bưng như cũ, cũng chẳng cho cô chút gợi ý nào. Bầu không khí đột nhiên thoáng im ắng, cô cũng lúng túng. “Ha ha, có phải em hỏi bậy rồi không?” Cô vội gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng, nước súp ứa ra đầy khoang miệng cô, “Oa, thịt bò này ngon thật.” Cách nói lảng sang chuyện khác này quá gượng gạo!
Anh ruột của Sở Dương chính là ba của Sở Mặc Phong. Hai anh em chênh lệch nhau đúng hai mươi tuổi, cho nên hai người cứ như người ở hai thời đại, không được gần gũi cho lắm.
Ngược lại, tuổi của cô và mấy anh em nhà họ Cố không chênh lệch nhiều, có quan hệ khá tốt với cháu trai Sở Mặc Phong. Cô trưởng thành từ nhỏ đến lớn với ba anh em nhà họ Cổ, là cục cưng của mọi người.
Cô và Cố Thành Kiêu bằng tuổi, chỉ lớn hơn anh có mấy tháng, cho nên quan hệ rất tốt.
Trước đó, cô mặc kệ người nhà phản đối mà dấn thân vào sự nghiệp điện ảnh. Nhưng sau khi bộc lộ tài năng rồi thì cô lại đột ngột tuyên bố rời khỏi ngành giải trí để mở quán ăn. Tuy nhiên, quán ăn cũng không kinh doanh thuận lợi, ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới.
Phong cách làm việc của cô hoàn toàn đi ngược lại với gia huấn chăm chỉ thiết thực của nhà họ Sở. Khi đó, ba mẹ cũng như anh ruột đều không ủng hộ cô, chỉ có Cố Thành Kiêu là chẳng nói năng gì, im lặng giúp cô một khoản tiền lớn để cô tiêu xài, mặc cô tự do. Cho tới hôm nay, anh cũng không hỏi cô sau này có dự định gì. Chính cô cũng không biết tương lai sau này sẽ ra sao. Lâm Thiển đá chân anh dưới gầm bàn, đúng lúc đó anh hỏi: “Chị muốn ở lại Marocco bao lâu?” “Không biết nữa, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, đến khi nào không muốn ở nữa thì thôi.” “Vậy cô Cả sẽ nhớ chị lắm.”
Sở Dương cười chua xót, rượu gặp tri âm ngàn chén ít, cô uống đến nghiện, lại uống cạn một chai.
Cố Thành Kiêu khéo léo khuyên nhủ: “Cô Cả và dượng đã lớn tuổi rồi, bớt làm bọn họ lo lắng đi.”
Nhưng vẻ mặt anh lại lạnh nhạt, trừ lo lắng cho Lâm Thiển không biết lựa lời mà nói ra thì chẳng có gì khác.
Cũng đúng, người khác tán thành và cổ vũ tình cảm của bọn họ thì làm được gì? Là do chính anh đã bỏ rơi cô, chính anh đã vứt bỏ cô.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Sở Dương bỗng nhiên suy sụp, vừa uống bia vừa chảy nước mắt. Cô ngửa đầu tu ừng ực không ngừng, nước mắt cứ tuôn trào không nguôi. Lâm Thiên nhìn đến ngây người. Phong cách vẽ vời này biến đổi quá nhanh, mình nói sai gì sao? Cố Thành Kiêu than thở, giật lấy chai bia từ tay Sở Dương, “chị đừng uống nữa! Uống thế đủ rồi.” Sở Dương mất đi chai rượu giống như mất đi công cụ che giấu, khoanh tay lại mà gục đầu xuống.
Bờ vai cô run rẩy, cô vẫn đang khóc, hơn nữa còn khóc rất dữ dội. Lâm Thiển ngỡ ngàng, hỏi nhỏ, “Chị ấy sao vậy?” Cố Thành Kiêu lắc đầu với cô, dùng ánh mắt sâu xa và nghiêm túc ra hiệu cho cô đừng hỏi nhiều. Cô đành phải ngậm miệng. Lúc này khách khứa trong Tứ Hợp Viện đều đã dùng bữa xong ra về, sân nhà vốn yên tĩnh, lại càng trở nên yên tĩnh hơn. Gió đêm thổi qua, cảnh vật còn có phần hiu quạnh. Sở Dương ngẩng đầu lên, mặt đầm đìa nước mắt, lớp trang điểm đã nhòe đi, phấn mắt phai màu, đường kẻ mắt và lông mi nhem nhuốc, vành mắt cũng đen như mực. Nhưng dù thể cô vẫn đẹp như thường. “Tiểu Thiển, chị nói cho em biết, tên Tống Cảnh Du đó là một tên khốn nạn vô trách nhiệm với tình cảm. Đẹp trai thì có tác dụng khỉ gió gì, phải có tim chứ? Tim gan phèo phổi của anh ta đều bị chó ăn cả rồi, đồ vô lương tâm!” Cố Thành Kiêu: “...” Xong, lại nữa rồi!
Lâm Thiển: “...” Hóa ra quá khứ của hai người này còn có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm.
Lâm Thiển vừa định lên tiếng thì đã bị Cố Thành Kiêu ngắn lại, anh nói rất thẳng thắn: “Trước hết cứ để chị ấy khóc cho đã, em ăn tiếp đi.”
Lâm Thiển: “...” Còn có kiểu này sao? Sở Dương vẫn đang khóc, nước mắt liên tục chảy thành dòng, Lâm Thiên nhìn cô như thế cũng ăn không vào.
Cô đặt đũa xuống, muốn thử khuyên nhủ cô ấy, “Chị à, đừng khóc nữa, lớp trang điểm đều nhòe cả rồi.”
Không khuyên còn được, khuyên xong Sở Dương lại càng khóc dữ dội hơn. Cố Thành Kiêu: “...” Haizz, ai bảo em không nghe lời anh! Lâm Thiển: “...” Em sai rồi ông xã!