Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 30 : Tôi rất thích ở bên cạnh cậu

Ngày đăng: 03:28 30/04/20


Hình ảnh Cố Thành Kiêu anh hùng dập lửa cứu người biến mất trong vòng một đêm. Ngoài sự sùng bái sầu sắc ra, cộng đồng mạng cũng có không ít anh hùng bàn phím đào bới thân phận của anh.



Cho nên chỉ trong một đêm, tất cả clip cứu người của Cố Thành Kiêu đều bị xóa sạch.



Đoạn clip không có, hot search chẳng còn, ngay cả từ khóa cũng không có. Tất cả thông tin liên quan đến Cố Thành Kiêu đều bị phong tỏa.



Điều này làm dân chúng suy đoán, “Xem ra người này là anh hùng thật rồi, quốc gia phải bảo vệ anh ta”



“Bọn mình gặp được chân nhân rồi, thường thì chân nhân bất lộ tướng” “Chẳng có gì được gọi là năm tháng tĩnh lặng cả, luôn có người gánh vác trách nhiệm nặng nề ở nơi bọn mình không nhìn thấy. Tôi kính trọng những vị anh hùng vô danh đó”



Vẫn là đường mòn dưới bóng râm, nắng thu ấm áp khẽ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đường thành những vòng sáng loang lổ lấp lánh.



Ven đường có ghế dài, Sở Mặc Phong dựng xe đạp thể thao cạnh đó, giơ tay phủi lá rụng trên ghế, “Ngồi đi”



Lâm Thiển từ chối, quay đầu nhìn nơi cuối đường, “Sao chú Hai cậu còn chưa tới?”



“Chắc bị tắc đường rồi, đâu phải cậu không rõ tình trạng giao thông ở thành phố B đầu, ngồi chờ đi”



“Tôi đứng được rồi.” Lâm Thiển không muốn ngồi chung, cũng như gây ra bất kỳ hành động mờ ám nào với cậu ta.



Sở Mặc Phong thở dài, cổ đứng, cậu cũng đứng, hỏi: “Nhìn mặt cậu không khỏe lắm, hôm qua ngủ không được hả?”



Lâm Thiển chẳng có tâm tình nói chuyện phiếm với cậu ta, bèn hỏi: “Hôm qua hai người gặp tai nạn à?”



“Sao cậu biết?”



“Đoạn clip trên mạng hot thế kia, tôi biết người cứu người là chú Hai của cậu.”



Sở Mặc Phong thấy không giấu được bèn nói thật, “Ừ, xe của chú Hai suýt nữa tan tành. Cũng may người không sao, chú ấy lại cứu người dập lửa, còn bị thương nhẹ”




“...” Tha cho tôi đi, bà mợ nó chứ!



Cố Thành Kiêu xuất hiện ngay lúc này, anh lái xe, mặt không cảm xúc, từ đằng xa đã nhìn thấy một nam một nữ rất xứng đội đứng đó.



Trước đây, anh thấy mình hơn Lâm Thiển 8 tuổi cũng chẳng là vấn đề to tát gì. Nhưng giờ nhìn thấy bọn họ cùng trang lứa cười cười nói nói đứng chung với nhau, đột nhiên anh cảm thấy mình là người ngoài, không thể hòa mình vào thế giới của bọn trẻ.



Nếu không phải anh “ép buộc” kiên quyết đòi cưới Lâm Thiển, có lẽ, bọn họ đã là một đôi.



Chiếc việt dã khổng lồ mang cơn giận của chủ nhân vô tình nghiền nát lá ngô đồng rơi dưới đất.



“Chú Hai!” Sở Mặc Phong thấy sắc mặt khó coi của chú Hai, nơm nớp lo sợ gọi anh, nhân tiện nháy mắt ra hiệu cho Lâm Thiển, cố tình kéo cổ núp sau lưng mình.



Nhưng động tác nhỏ này càng làm sắc mặt Cố Thành Kiêu nặng nề hơn, thậm chí hơi đáng sợ.



Anh mặc quân phục, vóc dáng vốn cao càng thêm sừng sững, đứng trước mặt hai bạn nhỏ càng thể hiện rõ thân phận trưởng bối.



“Chú Hai, đây là bạn cháu, Lâm Thiển... Lâm Thiển, đây là chú Hai của tôi, là bậc anh hùng vĩ đại tôi luôn sùng bái.”



Cố Thành Kiêu quắc mắt nhìn Lâm Thiển. Lâm Thiển chột dạ, không dám suy đoán lung tung ẩn ý trong cái nhìn này.



Sở Mặc Phong thấy Lâm Thiển đứng im bèn huých nhẹ khuỷu tay đẩy cô, “Sao thế, vừa nhìn thấy anh hùng đã sợ choáng váng rồi hả?”



Lâm Thiển bực mình quay sang trưng cậu, “Đẩy tôi làm gì hả? Đừng có đẩy”



“Ha ha, xấu hổ hả? Cậu cũng biết xấu hổ nữa sao? Ha ha ha ha.”



Cố Thành Kiêu nhìn thấy hai người cậu đây tôi né mà giận sôi trong lòng.