Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 301 : Cả đời chỉ đủ yêu một người

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


“Sau này mang em ra ngoài nhiều hơn, biết nhiều bạn mới thì đỡ bị đám đàn bà trẻ con ngu dốt



nói nặng nói nhẹ.” “...” Thủ trưởng Cổ công chính à, nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân được không?



“Ngủ đi, anh ôm em.”



“...” Anh có chắc là chỉ ôm em, mà không phải làm thịt em không?



Cố Thành Kiêu bỗng nhiên trở nên đa cảm, thì thầm bên tai cô: “Vợ à, cảm ơn em. Anh yêu em!”



“Hả?” Phong cách này không đúng nha! Có điều đây là lần đầu tiên thủ trưởng Cố cao ngạo lạnh lùng chủ động nói “Cảm ơn em, anh yêu em” đấy. Cô nghe mà tai ngứa, lòng cũng nhộn nhạo theo. Có chắc đây là lời phát ra từ miệng Cố Thành Kiêu không đấy?



Lâm Thiên hơi khó tin.



Cố Thành Kiêu thấp giọng tỉ tế: “Cảm ơn em đã bảo vệ nhà họ Cố, bảo vệ anh.”



“Em chỉ làm việc nên làm thôi.”



“Vậy anh cũng phải làm việc nên làm.”



“Việc gì?” “Yêu em nhiều hơn.” “...” Quả đúng là lời nói của tay lão luyện. Chắc chắn là cô không thể nào quên được một “Ngày kỷ niệm” đặc sắc thế này!



Sáng sớm hôm sau, y tá đã đến đưa giấy báo xuất viện. Tuy rằng Sở Dương chỉ nằm viện một ngày nhưng vẫn phải làm thủ tục xuất viện.
Y tá vội vã chạy vào, đỏ mặt đưa tờ giấy cho anh: “Anh Tống, đây là cách liên lạc của em, có cả số điện thoại và địa chỉ. Anh thấy khi nào tiện thì gọi cho em, không gọi được thì viết thư. Anh phải đồng ý là sẽ liên lạc với em nhé!”



“...” Ôi trời ơiiiiiiii!



“Anh nhớ nhé, em bận việc rồi, bái bai.”Y tá nói xong liền lật đật bỏ đi, xem ra là bạn thật.



Tống Cảnh Du cúi đầu nhìn tờ giấy, trên đó ghi tên họ, điện thoại, địa chỉ, phía dưới còn có một hàng chữ... Ngày xưa, xe ngựa chậm, thư từ xa, cả đời chỉ đủ yêu một người. Nội tâm Tổng Cảnh Du rối rắm. Sở Dương xoay người lại, ngồi nửa người lên, nghển cổ nhìn nhìn, vừa lúc nhìn thấy dòng chữ trên giấy. Cô tức giận gọi tên anh: “Tống Cảnh Du!” Tống Cảnh Du quay đầu lại. Từ trước đến nay, anh tự nhận bản thân luôn bình tĩnh, nhưng bất chợt lúc này anh lại cảm thấy chột dạ. Tờ giấy trong tay cũng bị vò thành một cục. Sở Dương ngồi trên giường, chìa tay ra: “Đưa em xem.”



“Mau lên!” Cô không kiên nhẫn. Tổng Cảnh Du thấp giọng: “Cũng đều phải của em, đưa gì chứ?”



Sở Dương há miệng, bờ môi run run: “Anh có ý gì?” “Ý trên mặt chữ” “Được, anh giỏi lắm.” Sở Dương lập tức vùi đầu vào ổ chăn, quấn kín mít.



Chăn run lên, rõ ràng là cô đang khóc.



Chân tay Tống Cảnh Du luống cuống, không biết nên nói hay làm gì. Với thân phận hiện tại của anh thì dỗ cô như thế nào? Còn nếu không dỗ, chẳng lẽ anh cứ để cho cô khóc?



Do dự một hồi anh mới lấy hết can đảm hỏi: “Hôm nay em có muốn xuất viện không?” Không có tiếng trả lời. “Nếu muốn xuất viện thì anh đi làm thủ tục, còn nếu không thì em ở lại đi. Trong đội có chuyện, anh phải trở về.”



Vẫn không có tiếng đáp lại.



“Nếu không thì anh thông báo cho người nhà tới đón em?” Lại vẫn không có tiếng trả lời. “Hay em muốn ăn gì không? Anh đi mua.” Sở Dương bất ngờ tung chăn ra, đầu tóc rối bù. Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận mắng: “Em muốn ăn anh!” Tống Cảnh Du không hề do dự mà kéo tay áo, duỗi cánh tay tới miệng cô. Sở Dương cũng không hề do dự há miệng cắn. “...” Tống Cảnh Du nín thở, chịu đựng đau đớn, không nên một tiếng.