Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 306 : Thật lòng yêu một người
Ngày đăng: 03:31 30/04/20
Tống Đình Uy đẹp trai bước vào, “Chờ một chút.” Anh ta đi vòng qua nhân viên phục vụ, lập tức đi về
phía Chu Mạn Ngọc và Lâm Du: “Mẹ, Tiểu Du, xin lỗi con tới muộn, bị tắc đường.”
Chu Mạn Ngọc nói năng ôn hòa: “Ừ, không sao. Tiêu Tiêu vừa mới vào thử đồ thôi, cậu cũng vào đi.”
“Dą.” Ánh mắt Tổng Đình Uy cứ liếc về phía Lâm Du. Cô cột tóc hai bên, mặc áo thun trắng, quần jeans có dây đeo. Cô đeo túi ba lô sau lưng, giống hệt như học sinh cấp ba đi cắm trại, vô cùng đáng yêu.
Có Chu Mạn Ngọc ở đây, Tống Đình Uy cố gắng kìm chế bản thân. Nhưng khó có khi gặp được Lâm Du, anh ta không kìm được mà nhìn thêm vài cái.
“Đình Uy, mau đi đi, lề mề gì thế?”
“Dạ.”
Trời sinh phụ nữ nhạy cảm, đặc biệt là phụ nữ trung niên từng trải qua nhiều biến cố như Chu Mạn Ngọc. Ánh mắt của đám đàn ông chẳng thể thoát khỏi ánh mắt bà ta.
Nhìn Tổng Đình Uy đi vào. Chu Mạn Ngọc kéo Lâm Du dò hỏi: “Nãy giờ cậu ta vẫn cứ nhìn con suốt, sao thế? Cậu ta uy hiếp con hả?”
Mặt Lâm Du ngớ ra: “Hả? Con không biết, anh ta nhìn con à?”
“Con không biết.”
“Oa, chị đẹp thật đấy!” Lâm Du bước tới gần, nhìn kỹ bộ áo cưới: “Đúng là đẹp quá!”
Nhà thiết kế: “Lâm tiểu thư, xin vào đây thử trang phục phù dâu đi.”
“À, được rồi.” Lâm Du đi theo nhân viên phục vụ vào thay đồ.
Lâm Tiêu chậm rãi xoay người lại, nở nụ cười nũng nịu với Tổng Đình Uy: “Đình Uy, đẹp không?” “Rất đẹp.”
Lâm Tiêu ngượng ngùng cúi đầu: “Em cũng thấy rất đẹp.” Trang phục phù dâu đơn giản hơn, váy lễ phục cúp ngực màu tím nhạt, mặc rất nhanh, Lâm Du mau chóng xuất hiện.
“Con tới rồi đây.” Cô khoác tay Lâm Tiêu, hỏi: “Mẹ, thế nào?”
Chu Mạn Ngọc nhìn hai đứa con gái như hoa như ngọc, cười đắc ý, hai mắt hơi phiếm hồng. Bà ta kéo tay Lâm Tiêu và Lâm Du lại, nức nở nói: “Năm tháng đúng là chẳng buông tha ai, hai đứa con gái của mẹ đều lớn cả rồi. Mẹ không chịu nhận gia cũng không được.” Lâm Du tinh nghịch nói: “Già gì mà già, chúng ta không phải là ba chị em sao?”
Chu Mạn Ngọc bị cô chọc cười: “Đúng là ăn nói ngọt xớt.”
Hai chị em có tính cách tương phản rất lớn. Lâm Tiêu lạnh nhạt, trầm mặc, Lâm Du thì hoạt bát vui vẻ, thường chọc mẹ cười. Cô mới thực sự là người bạn tri kỉ của bà.
Lúc này Lâm Du chuyển đổi từ phong cách năng động tinh nghịch sang phong cách thục nữ yểu điệu. Cô giống như một đóa tử đinh hương, không hề xuất chúng, đứng im lặng bên cạnh để tôn lên sự tồn tại của bạch mẫu đơn. Nhưng hình ảnh này lại khiến Tổng Đình Uy nhìn không rời mắt, tim đập thình thịch.