Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 309 : Tống đình uy tỏ tình

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Tiếng ly rượu vỡ tan thu hút sự chú ý của đám người Sở Dương. Lâm Thiển và Lâm Du đồng loạt quay



đầu lại nhìn. Quản lý nhà hàng nghe thấy liền hấp tấp chạy ra xem. Tống Đình Uy không muốn gây sự chú ý, thật lòng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để uống rượu tâm sự. Việc ném đồ gây ra tiếng động lớn như thế cũng khiến anh ta bất ngờ.



“Không có gì.” Anh ta vẫy tay về phía quản lý: “Cái này tôi đền, ông lấy cho tôi ly rượu mới.” Quản lý thân thiện nói: “Tống thiếu gia, một cái ly đâu có đáng bao nhiêu. Không sao cả, không có ai bị thương là được rồi.”



Tống Đình Uy ngượng ngùng gật đầu. Quản lý vừa đi, anh ta liền nhìn thấy bàn khách ở phòng trong. Tiếng lá trúc xào xạc, gió thổi hiu hiu, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn đập vào mắt anh ta. Tương tư mấy ngày nay rốt cuộc cũng tuôn trào, anh ta đứng phắt dậy, hai bàn chân bất giác tự động rảo bước vào phòng trong, tiến về phía cô. Sở Dương thấy anh ta đi tới, bèn lấy tư thể bà chủ, nói: “Tổng thiếu gia, anh đã bao hết sản trong, nhưng bàn này là giữ lại cho người trong nhà.” Quản lý tưởng Tổng Đình Uy tới gây sự, vội vàng giới thiệu: “Tống thiếu gia, đây là bà chủ của Thúy Trúc Hiên.”



Tống Đình Uy dở khóc dở cười: “Cứ tự nhiên đi, tôi chỉ tới đây chào hỏi thôi.”



Sở Dương ra hiệu mắt cho quản lý nhà hàng, ý bảo ông ta trở về phòng bếp làm việc. “Tiểu Du, em cũng ở đây à?” Trong mắt Tống Đình Uy chỉ có Lâm Du, những người khác đều là không khí. Chính bản thân anh ta cũng chẳng hiểu vì sao. Trước giờ chẳng có cô gái nào khiến anh ta mất ăn mất ngủ, quên hết tất cả như vậy. Những chuyện trước đây anh ta thích thì giờ chẳng ham muốn nữa, thậm chí anh ta vô cùng hối hận vì quãng thời gian buông thả trước kia. Thì ra, đây mới chính là ma lực của tình yêu. Thì ra, tình yêu thật sự có thể thay đổi một con người.



Ánh mắt Tổng Đình Uy quá trần trụi, Lâm Du cảm thấy không thoải mái: “Chúng tôi ở đây ảnh hưởng tới các người à?”



“Không có.” Anh ta cười ngờ nghệch, hai mắt nhìn cô như phát sáng.



Lâm Thiển nhận ra sự khác thường, thấy ánh mắt mê muội của Tống Đình Uy nhìn Lâm Du, cô vội vàng đứng lên, che chở trước mặt Lâm Du. “Anh rể, ngày mai anh kết hôn rồi, anh không trở về chuẩn bị sao?”
“Anh có bệnh à, sao xuất hiện mà không lên tiếng?” Tống Đình Uy uống chút rượu, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo: “Tiểu Du, có phải hình tượng của anh trong lòng em đã chẳng thể thay đổi được nữa?” Giọng anh ta hơi khàn khàn, nhuốm đầy vẻ đau khổ, có bất đắc dĩ, cũng có xót xa. Anh ta đứng ngược với đèn đường, bóng đổ xuống người, cho nên Lâm Du không nhìn thấy mặt anh ta, chỉ ngửi được mùi rượu nhàn nhạt.



Cô vô thức lùi về sau hai bước, cách xa anh ta ra. “Anh định làm gì? Định mua chuộc tội à? Tôi nói cho anh biết, bất kể anh nói cái gì hay làm gì, cũng không thể thay đổi hình tượng thối nát của anh trong lòng tôi.”



Tống Đình Uy cúi đầu, thở dài thật mạnh. Sau đó, anh ta làm ra hành động vừa hối hận lại vừa khao khát nhất trong đời. Anh ta ngẩng phắt đầu lên, không nói lời nào, lập tức năm bả vai Lâm Du, ôm cô vào lòng.



“Á! Tống Đình Uy, anh muốn làm gì?” Lâm Du thét thất thanh, hai tay đánh “bôm bốp”, ngăn cản mặt của Tống Đình Uy, vùng vẫy đẩy anh ta ra. Tống Đình Uy ôm cô, càng ôm càng chặt, càng sáp càng gần: “Anh không muốn kết hôn với Lâm Tiêu. Anh không muốn cưới chị em, người anh muốn kết hôn là em... Lâm Du, anh yêu em, người anh yêu... là em...” “...” Đúng là đòi mạng mà! Lâm Du hoảng hốt, vừa la hét vừa đá: “Buông ra! Anh là đồ súc sinh! Anh đụng vào tôi, tôi sẽ giết anh đây! Buông ra!”



Thật lòng Tổng Đình Uy không muốn gây tổn thương cô. Anh ta chỉ muốn bày tỏ tâm ý nho nhỏ của mình. Anh ta chỉ muốn cô biết được anh ta yêu cô, chứ chẳng muốn làm gì cả.



Nhưng phản ứng mãnh liệt của Lâm Du lại khơi dậy tính hiếu chiến của Tổng Đình Uy. Anh kéo Lâm Du vào bên trong con hẻm nhỏ.



“Súc sinh, buông ra!” Lâm Du chẳng thể phản kháng, hướng bên ngoài mà hét to lên: “Cứu mạng, anh ta là lưu manh. Cứu mạng, cứu mạng!”



Tống Đình Uy cũng phát hoảng, lập tức ấn cô lên tường, lấy một tay bịt kín miệng cô lại: “Đừng hét, đừng hét!”