Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 311 : Chứng thực gian tình

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Ngày ba tháng mười, dưới sự quan tâm của hàng vạn người, hôn lễ của Tống Đình Uy và Lâm Tiêu diễn ra hết sức ồn ào náo nhiệt.



Nhà họ Tống là danh môn thế gia, từ thế kỷ trước đã là danh gia vọng tộc của Thủ đô; nhà họ Lâm là nhân tài mới xuất hiện, đang nổi như cồn. Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc đều là người được công chúng chú ý. Trò ly hôn khôi hài của hai người ồn ào khắp chốn, hôn lễ của con gái quảng cáo khắp nơi, cho nên người nhà họ Lâm còn nổi danh hơn cả công ty của họ.



Mà hôn lễ này được chú ý là vì một nguyên nhân khác, đó là nghe đồn Lâm Tiêu thần kinh không ổn định, giống như bị bại não. Vì vậy hôm nay nguyên nhân chủ yếu bọn họ đến là để xem tin đồn thực hư như thế nào. Buổi sáng là tiệc đón dâu truyền thống, có đến vài máy quay phim ghi lại toàn bộ quá trình. Lâm Tiêu xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, trông rất bình thường. Tin đồn thần kinh cô ta có vấn đề không đánh mà tan.



“Ai nói Lâm Tiêu bị điện, không phải vẫn khỏe mạnh đứng đó hay sao?” “Đúng rồi, nhà họ Tống cũng đâu phải đồ ngốc. Nếu Lâm Tiêu điên thật thì sao gia đình họ dám rước về nhà?”



“Hình như lần trước nhà họ Tống từ hôn đã đả kích Lâm Tiêu không ít. Sau khi trầm uất một trận, bây giờ cô ta cũng khỏe lại rồi.”



“Vậy là bệnh trầm cảm hả? Bệnh này sẽ di truyền đấy. Nữ chủ nhân hiện tại của nhà họ Tống đã là một con ma ốm, bây giờ lại thêm con dâu bệnh trầm cảm, sau này sinh con cũng sẽ bị trầm cảm, vậy chẳng phải cả nhà sẽ có ba con ma ốm sao?”



“Các người không biết chứ Tống Đình Uy đã có con trai rồi.”



“À, tôi cũng có nghe chuyện này, hình như người phụ nữ đó còn vác bụng bầu đến tiệc đính hôn. Người ta đã sinh con trai cho Tổng Đình Uy rồi, hai mẹ con họ giờ đang ở Mỹ.” “Vậy mà Lâm Tiêu cũng nhịn nổi, chắc cô ta thật lòng với Tống Đình Uy đấy.”



Chạng vạng, màn chính của buổi tiệc đã bắt đầu.




Hiện trường có chút rối loạn, đương sự trên sân khấu vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn. Chu Mạn Ngọc đang ngồi chỗ bàn chủ tọa đột nhiên bước lên sân khấu, đánh một bạt tai lên mặt Lâm Du.



Lâm Du không hề né tránh, bị một cái bạt tai liền ngã xuống đất. “Mày đối xử với chị mày vậy sao? Mày đã làm ra chuyện gì rồi!” Chu Mạn Ngọc tóm lấy cổ áo Lâm Du, giơ tay lên đánh tiếp, “Đồ vong ân bội nghĩa! Tao chưa từng bạc đãi mày, tao xem mày như con ruột tao, vậy mà mày đối xử với chị mày như vậy, đối xử với nhà họ Lâm như vậy là sao? Hả?”



Lâm Du ngây ngốc cả người, mặt đau, lòng càng đau hơn. Tổng Đình Uy thấy thế liền xông tới cản trước mặt Lâm Du, quát Chu Mạn Ngọc: “Mẹ đừng đánh cô ấy! Ai dám đánh cô ấy, tôi liều mạng với người đó!” Khách mời ngồi ở dưới đồng loạt thở ra, xem như đã chứng thực gian tình rồi nhé! Lâm Tiêu gần như sụp đổ. Cô ta đã chờ mong hôn lễ này bấy lâu nay, cuối cùng cũng gả cho Tổng Đình Uy, cuối cùng cũng trở thành Tống phu nhân, nhưng đây là cái gì? Hôn lễ của cô ta bị phá hỏng, ngay cả tiệc cưới cũng tiêu đời, cô ta trở thành kẻ đáng buồn cười nhất thế gian.



“Á!” Lâm Tiêu hét lên thất thanh, bó hoa trong tay rớt xuống, rơi rụng tứ phía. Hai tay cô ta ôm đầu, không ngừng run rẩy giống như kẻ điên, miệng liên tục la hét chói tai.



Rõ ràng trạng thái của cô ta không được bình thường.



Chu Mạn Ngọc hận không thể đánh chết Lâm Du. Nhưng dù có hận đi chăng nữa, bà ta cũng phải chăm sóc Lâm Tiêu trước. Vì vậy bà ta xoay người lại ôm lấy Lâm Tiêu, dỗ dành: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đừng sợ, mẹ ở đây! Mẹ tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt con! Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu?”



“Con không muốn làm chị của nó, con không muốn làm người thân của nó, con không muốn...”



“Được, con nói đúng, là mẹ hồ đồ! Sau này nó không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.” Chu Mạn Ngọc ôm Lâm Tiêu, quay đầu trùng Lâm Du một cách hung ác: “Lâm Du, mày đã làm ra chuyện thế này thì đừng trách tạo nhẫn tâm. Gia đình tạo không có loại con gái vô lương tâm như mày!”