Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 315 : Không biết hậu quả khiêu khích là gì sao?
Ngày đăng: 03:31 30/04/20
Cuộc điện thoại của Dương Liễu Nhi tuy không thể chi phối Cố Đông Quân nhưng cũng ảnh hưởng đến
tâm trạng của anh. Nghĩ đến lúc Lâm Du theo đuổi anh chủ động nhiệt tình, lại nhớ đến khoảng thời gian cô bình tĩnh lãnh đạm khi hai người ở bên nhau, thậm chí có nhiều khi anh yêu cầu gặp người lớn nhưng lại bị cô cự tuyệt, càng khiến cho anh không thể không hoài nghi thành ý của cô với tình cảm của bọn họ.
Hai người ở bên nhau cũng chưa lâu, chỉ mới hơn một tháng, vì vậy Cố Đông Quân cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng Lâm Du vô điều kiện được. Tiếng chuông điện thoại phiền phức vang lên. Anh nhìn qua, là Phan Tuệ gọi đến.
“Alo, mẹ, có chuyện gì vậy?
“Còn chuyện gì nữa? Trên mạng xã hội đang nổ tung lên như vậy, cả ba con cũng đọc được tin tức rồi. Sáng sớm nay ông ấy tức giận không thèm nói câu nào, con còn hỏi mẹ có chuyện gì?” “Mẹ, mẹ đừng nên tin tin tức trên mạng.”
“Đây không phải là nhìn vào chứng cứ mà nói sao? Cứ cho là chuyện hai đứa nó lén lút qua lại chưa biết thật giả thế nào, nhưng chuyện tên Tống Đình Uy kia đỡ một dao cho Tiểu Du là thật! Nếu giữa bọn họ không có chuyện gì thì sao cậu ta có thể đỡ một dao cho con bé? Đông Quân à, là mẹ sợ con bị người ta phụ.”
“Mẹ, con sẽ xử lý chuyện này.”
“Con với Tiếu Du có đang ở cùng nhau không?”
“Không có. Cô ấy đang ở Thành Để cùng với Lâm Thiển.”
“Mẹ đọc trên mạng đều thấy nói nhà họ Lâm đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Du, mẹ cũng rất lo cho con bé. Mẹ không quan tâm chuyện thân thể của con bé, nhà mình không đến mức phong kiến như vậy, chỉ cần các con vui vẻ là tốt rồi. Nhưng chuyện tay ba của con với con bé và Tống Đình Uy khiến cho bà con thật sự nổi giận. Con phải tìm hiểu cho kỹ.”
“Vâng.”
“Da.”
“Được rồi. Anh phải đi đây.” “Lần này anh phải đi bao lâu nữa mới trở về?” “Anh sẽ về sớm. Em ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà vui vẻ.”
“Da.”
Hai người tự nhiên ôm nhau, Lâm Thiển nhón chân lên, Cố Thành Kiêu khom người, triền miên dây dưa môi lưỡi tạm biệt.
Mỗi khi Cố Thành Kiêu muốn chấm dứt thì Lâm Thiên lại chủ động ôm chặt lấy anh, giống như dây mây quấn riết anh, thể là một vòng triền miên dây dưa khác lại tiếp tục. Cố Thành Kiêu khó xử, hổn hển nói: “Em như vậy thì anh đi thế nào được?” “Không đi là tốt nhất.” Lâm Thiển vòng tay qua cổ anh, đôi môi nhỏ gặm gặm yết hầu anh. Cảm nhận được chuyển động đói khát của nó thì cô lại càng ra sức gặm mút. Cố Thành Kiêu hết sức kiềm chế, nhưng cơn nóng tản ra khắp người anh, khiến cho bên dưới lập tức căng trướng lên. “Tiểu Thiển, ngừng lại!” Anh muốn ngăn cô lại, nhưng đáng chết là anh lại cực kỳ hưởng thụ cô. Đột nhiên chân Lâm Thiển dùng lực nhún lên. Anh phối hợp ăn ý, hai chân cô quặp ngang hông anh. Cô lại càng không kiêng kỵ, đôi môi nhỏ gặm cắn vành tai anh, nói chuyện như hà hơi, “Muốn em dừng lại mà lại còn phối hợp đỡ mông em lên?”
Cố Thành Kiêu trả đũa nới tay một chút, cô hơi trượt xuống dưới.
“A, quá đáng, em suýt ngã rồi.”
Lâm Thiển giống như con khỉ quấn quanh anh trườn lên. Lần này cô cọ phải nơi đang phình lên của anh, “À, có vẻ như có người không chịu được rồi kìa! Không chịu được thì cứ nói đi, cần gì xấu hổ với em chứ?”
Mặt Cố Thành Kiêu lập tức đỏ tận mang tai. Cô thế nào mà lại tinh nghịch vạch trần anh như thế? Anh giật đầu ra, kiềm chế mà cảnh cáo: “Em không biết khiêu khích anh thì hậu quả thế nào sao?”
Lâm Thiển chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội cầu xin, “Đừng mà, đừng mà, người ta không muốn đâu!” “...” Đáng chết! Cô gái nhỏ này ngày càng hư đốn rồi. Anh vội vàng giơ tay lên nhìn đồng hồ, nghĩ thầm, nếu như anh lái xe nhanh một chút thì vẫn còn kịp. “Không muốn sao?” “Ừm, không muốn!” Cô cố ý dài giọng, âm thanh mềm nhũn như nước. “Nghĩ một đằng nói một nẻo!” Lâm Thiển đột nhiên mở miệng ra, nhắm ngay yết hầu anh mà cắn cắn. “Hầy!” Cố Thành Kiêu đầu hàng, bế thẳng cô lên giường.