Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 336 : Tàn nhẫn với chính mình

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Trần Tuyền vẫn lo lắng: “Ôi, sớm biết thế này thì cho dù phá sản, ba mẹ cũng không bắt con cưới Lâm Tiêu, còn không bằng cưới Lâm Du nữa. Đúng rồi Đình Uy, con mau chóng tới nhà họ Lâm, ly hôn với con điên đó đi.”



Tống Đình Uy thở dài, không biết nói sao: “Mẹ, mẹ có thể nằm nghỉ một chút không? Đừng có hấp ta hấp tấp như vậy được không?”



Đúng lúc đó có tiếng ô tô vang lên. Hai người nhìn ra ngoài thì thấy Tống Vĩnh Niên và luật sư đã trở lại. Tống Đình Uy vội vàng dìu Trần Tuyền ra đón.



Tống Vĩnh Niên cũng hết hồn một phen. Ông ta chỉ tiếp nhận điều tra ngắn gọn là được thả về nhà.



“Sao rồi?” Trần Tuyền nắm chặt tay chồng, vội hỏi: “ông sợ lắm hả?”



Đến lúc về nhà nhìn thấy vợ con, Tống Vĩnh Niên mới yên tâm. Ông ta ngồi vào sofa, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ..



Luật sư nói: “Tống phu nhân, hợp đồng giữa Quốc tế Lam Thành và Lâm thị là ký kết hợp pháp, cho nên không liên lụy tới chúng ta, xin đừng lo lắng. Nói đúng hơn, số tiền một tỷ mà Lâm thị đầu tư vào chúng ta cũng không cần trả lại.”



Trần Tuyền: “Thật chứ?”



Luật sư gật đầu: “Đúng vậy, số tiền này hợp pháp, không cần trả lại.” Rốt cuộc mặt Trần Tuyền cũng nở nụ cười: “Tốt quá, tốt quá. Đúng là trong cái rủi có cái may.”



Trần Tuyền nói đúng, trong các công ty hợp tác với tập đoàn Lâm thị thì nhà họ Tống là được lợi nhất. Chẳng những không cần trả lại một tỷ, hơn nữa giá cổ phiếu còn tăng lên chút đỉnh.



Trái lại, nhà họ Lâm gần như rơi vào đường cùng.



Sau khi Chu Mạn Ngọc bị điều tra xong thì được thả trở về. Bà ta gọi điện thoại cho từng quản lý cấp cao, biết được mọi người đều bình an về nhà, chỉ có Lâm Bồi là chưa về.



Trong chớp mắt, lời đồn trên mạng nổi lên khắp nơi: “Thì ra Lâm thị rửa tiền! Ghê thật, khó trách giá cổ phiếu cứ lên lên xuống xuống kì lạ như vậy.”
“Chị bị bệnh, ba thì bị bắt, mẹ để con trở về được không? Con không làm được gì, nhưng con sẽ học, để con ở lại bên mẹ đi, được không?”



Chu Mạn Ngọc vô cùng cảm động, nhớ tới những lời mắng chửi Lâm Du hôm đó, bà ta quỳ “bịch” xuống đất.



“Mẹ...” Lâm Du cũng quỳ xuống. “Mẹ, mẹ đừng như vậy!” “Tiểu Du, mẹ sai rồi, là mẹ hiểu lầm con! Xin lỗi con, thật ra mấy ngày con không ở đây, cả nhà đều rất nhớ con, đặc biệt là ba con. Ông ấy vẫn luôn yêu thương con hết mực.” Lâm Du gật đầu khóc: “Con biết, con hiểu mà. Cho nên lúc này con sẽ không đi đâu. Mẹ có đuổi con cũng không đi đâu.”



“Con ngoan, mẹ làm sao đuổi con đi được. Lại đây, chúng ta đừng khóc nữa, mau ăn cơm, ăn xong rồi nghĩ cách cứu ba con.”



“Dạ.”



Lâm Du về nhà họ Lâm mà không bàn bạc trước với Cố Đông Quân. Cô kiên quyết không muốn anh dính líu tới chuyện này. Cô cũng đã quyết định sẽ rời khỏi anh, nhưng mỗi khi lời nói đến miệng cô lại không thốt nên lời. Cô đã tốn biết bao nhiêu tâm tư để theo đuổi một người, làm sao có thể buông tay dễ dàng như vậy chứ?



Nhưng bây giờ cô biết mình phải nhẫn tâm, phải tàn nhẫn với chính mình, cũng tàn nhẫn với anh.



Cố Đông Quân nhìn thấy tin tức thì càng không ngừng tìm kiếm Lâm Du, nhưng điện thoại cố không thông, cũng không lên mạng. Thậm chí anh còn chạy tới phòng ngủ ở trường vẫn không tìm được cô.



Không chỉ Cố Đông Quân, cả Lâm Thiển cũng đang tìm kiếm cô.



“Alo, anh Cả, anh tìm được Lâm Du chưa?” “Chưa, ngoại trừ trường học, cô ấy thường hay đi đâu nữa?”



“Thư viện, nhưng em đã tìm khắp thư viện và nhà sách của thành phố B rồi, vẫn không thấy bóng dáng chị ấy.”



“Lâm Thiển, em nghĩ kỹ lại xem, chỉ có thể trông cậy vào em.” Thật lâu sau, Lâm Thiển mới ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ là... nhà họ Lâm?”