Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 339 : Không phải chỉ gặp một lần thôi sao?

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


“Vậy anh có thể sắp xếp cho ba và em gặp mặt một lần được không?” “Anh không có quyền lực này.”



Lâm Du hít sâu một hơi, gật đầu, nói: “Được, em biết rồi, đã làm phiền anh.” Nói xong, Lâm Du xoay người đi ra cửa. Cố Thành Kiêu không muốn giúp, cô chỉ có thể tìm cách khác, không thể lãng phí thời gian. “Này, Lâm Du, chị đi đâu thế?” Lâm Thiển đuổi theo, kéo cô lại. “Chị phải về nhà, mẹ còn đang chờ chị.” “Bên ngoài rất lạnh, chị mặc quần áo như thế không đủ ấm đâu, ở lại Thành Để đi. Ông nội cũng đang ở đây.”



“Không, chị phải về nhà.”



Lâm Thiên thấy cô kiên quyết thì liền nói: “Vậy để em gọi tài xế chở chị về.” Nhưng Lâm Du từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu. Tuyết dày tắc đường, chị ngồi xe điện ngầm tiện hơn. Em không cần tiễn chị đâu, chị đi đây.”



“Này, Lâm Du, Lâm Du...”



“Em vào trong đi, bên ngoài trời lạnh.” “Lâm Du!” Mặc kệ sự ngăn cản của Lâm Thiên, Lâm Du kiên quyết ra về. Lâm Thiên chỉ có thể thở dài. Lâm Du nhanh chóng biến mất trong màn tuyết mênh mông. Dưới mưa tuyết, cả bầu trời cũng trở nên mờ mit.



Lâm Thiển vô cùng lo lắng, cô lo cho nhà họ Lâm và cả Lâm Du.



Cô quay đầu lại nhìn Cố Thành Kiêu, nói: “Có thật là chỉ còn cách ấy không? Nếu em là Hoa Thiên Minh thì chối tội còn không kịp, sao có thể giúp người khác được?” “Đúng vậy, đầu óc em vẫn còn rất linh hoạt.” Lời Cố Thành Kiêu làm Lâm Thiển sợ hãi. Nếu như vì vậy mà bác Cả bị trừng phạt thì cũng đáng đời ông ấy, nhưng nếu phải lấy cả tính mạng để trả giá thì quá lớn rồi. “Cố Thành Kiêu, anh nói thật đi, có phải chuyện của bác Cả rất nghiêm trọng hay không?”



Biểu cảm của Cố Thành Kiêu vẫn luôn lãnh đạm: “Đây là vụ án rửa tiền lớn nhất mà anh từng gặp, phạm vi liên quan rộng, số tiền lại lớn. Một khi tội danh bác Cả được thành lập thì không phải tử hình cũng là chung thân.”



“Còn mấy tên quản lý cấp cao và bác gái, tuy rằng trước mắt được nộp tiền bảo lãnh về nhà nhưng cũng không thoát khỏi can hệ, có thể bị phán vài năm hoặc mười mấy năm tù.”




Bà nội bị kẹp ở giữa rất khó xử, không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể lén lút gọi hồn Cố Nam Hách. _ “Nam Hách, cháu tới Thành Để ngay.” _ “Hả, cháu có hẹn rồi.” _ “Cháu dời hẹn lại đi. Anh chị cháu cãi cọ xong thì chiến tranh lạnh. Cháu nhiều sáng kiến, tới nghĩ cách di.”



Vừa nghe tới từ chiến tranh lạnh, Cố Nam Hách lập tức phấn chấn, vội vàng trả lời “Cháu tới ngay!” Cậu ta muốn xem thử, hai kẻ thích rắc thức ăn cho chó như anh chị thì khi chiến tranh lạnh sẽ trông như thế nào. Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy. Ở Thành Để Cố Nam Hách ngồi trên sofa với bà nội, thương lượng kế sách. Cố Thành Kiêu ngồi trong phòng sách, Lâm Thiển về phòng ngủ, không ai nói với ai. Cố Nam Hách thì thầm gì đó với bà nội. Bà nội nửa tin nửa ngờ hỏi: “Chuyện này được không vậy?” “Đương nhiên là được, lần đầu tiên của hai người cũng dựa vào cái này đấy ạ.”



“Chuyện là thế nào?”



“Bà nội à, bà không nghĩ thử xem, tại sao anh Hai lại đột ngột kết hôn? Không phải là do anh ấy khống chế không được nên mới đòi lên xe, sau đó không còn cách nào khác mới mua vé bổ sung hay sao?”



Bà nội chợt hiểu ra. “Cũng may chị dâu là tình yêu đích thực của anh Hai, chỉ có chị dâu mới chịu nổi anh ấy.” “Ừ, đã hữu dụng như vậy thì mau làm đi. Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, quan trọng là giường đấy.”



Cố Nam Hách gật đầu lia lịa, tự mình xuống bếp chuẩn bị. Bà nội: “Nam Hách, thuốc hữu dụng như vậy sao cháu không dùng đi?” Cố Nam Hách: “Cháu không bừa bãi như vậy.” Bà nội: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Cố Nam Hách: “Này này này bà nội, anh cả còn chưa kết hôn đấy.” Bà nội lườm cậu ta một cái: “Cháu và Cố Đông Quân thật vô dụng. Bà chỉ có thể trông cậy vào bụng Tiểu Thiến thôi.”



Cổ Nam Hách: “Đúng đúng đúng, cháu tranh thủ mang lên cho chị dâu đây. Sau đó chúng ta tổng hai người họ vào một phòng rồi khóa cửa, sáng sớm mai mở ra chắc chắn đầu lại vào đấy.”



Bà nội: “Thuốc này có ảnh hưởng tới em bé không hả?”



Cố Nam Hách: “Làm gì bách phát bách trúng vậy? Trước tiên cứ để bọn họ hâm nóng tình cảm rồi tính sau.” Bà nội: “Được rồi, đi đi.” Cố Nam Hách: “Tuân lệnh, lão tổ tông!”