Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 349 : Dương liễu nhi đăng đài một lần nữa

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Lâm Du lạnh run cầm cập: “Ừ, khi chưa theo đuổi được anh, em thật sự rất thích anh, theo đuổi được rồi, thì cũng thế này thôi.”



Tầm mắt Cố Đông Quân bị phủ tầng sương, anh nhìn Lâm Du chằm chằm, cảm giác mắt mình hơi sưng lên.



Theo đuổi được rồi cũng thế này thôi. Ha, câu này nói quá nhẹ nhàng. Sao cô lại nói như thế?



Là thật lòng ư?



“Xin lỗi anh, em nghĩ, hay là hai chúng ta...”



“Dừng lại!” Cố Đông Quân cắt lời cô, đứng bật dậy thình lình, xoa tay nói: “Lạnh quá, về sớm thôi, anh còn phải chiêu đãi nhóm khách quý nữa.”



“Tổng Đình Uy tâm địa xấu xa, lần sau em đừng qua lại với anh ta nữa. Nếu có việc gì thì em tìm anh, biết chưa?”



Sau đó, Cố Đông Quân không chờ Lâm Du nói gì mà đã đút tay vào túi, vội vàng bước đi.



Lâm Du chỉ biết ngây người câm nín, khó khăn lắm mới kích động chuẩn bị nói ra miệng, nhưng lại bị cắt ngang giữa chừng, cô sẽ không còn cơ hội nói được nữa. Nhìn bóng dáng hấp tấp bỏ đi của anh, cô rất muốn đuổi theo ôm lấy anh, nói với anh rằng, những lời vừa nãy cô nói là giả hết. Cô muốn nói với anh rằng, cô rất yêu anh, từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Gió lạnh căm thổi vù vù, câu nói mà Cổ Đông Quân không để cô nói ra vẫn nghẹn ngang cổ họng.



Cô cảm thấy đó là câu nói tàn nhẫn nhất thế gian.
“King coong.” Cô ta lấy hết dũng khí bấm chuông cửa, nhưng trong nhà không có động tĩnh. Anh ấy vẫn chưa về à?



Đang lúc Dương Liễu Nhi ủ ê định quay về nhà mình thì thang máy “đing” một tiếng, Cố Đông Quân bước ra.



Dương Liễu Nhi lúng ta lúng túng đứng đó, vừa hoảng lại vừa mừng, lại cũng không biết nên làm gì: “Hi, lâu quá không gặp anh.” Cổ Đông Quân ngạc nhiên khi thấy cô ta ở đây: “Đã lâu không gặp, cô về nước rồi à?”



“...” Trong lòng Dương Liễu Nhi hơi thất vọng. Cô ta về nước đã được một tuần rồi, trong một tuần này, cô ta luôn nhận được chú ý rầm rộ từ mọi tầng lớp xã hội. Nhưng nghe giọng điệu của Cổ Đông Quân thì hình như anh ấy không chú ý đến mình. Dương Liễu Nhi lúng túng cười: “Ha ha, ừ, em về rồi, em muốn bắt đầu lại sự nghiệp diễn viên của mình.”



Cố Đông Quân khẽ gật đầu rồi quay người mở cửa nhà mình. “...” Dương Liễu Nhi bị bỏ rơi đứng bên cạnh vội vàng tìm đề tài để nói, “Anh ăn gì chưa?” Cổ Đông Quân vừa mở cửa vừa nói: “Chưa.”



“Vừa hay em cũng chưa ăn, chúng ta cùng đi ăn nhé?” Cổ Đông Quân vừa bước một chân vào nhà, nghe thấy câu nói này liền ngừng bước, quay lại đáp: “Không tiện đâu.”



“Cho dù không làm người yêu thì chúng ta cũng là bạn bè lớn lên bên nhau từ nhỏ, lẽ nào ăn một bữa cơm cũng không được?” Cổ Đông Quân im lặng. “Thật ra em cũng đã chịu nhiều oan ức về chuyện ở Đại Thanh Sơn. Khoảng thời gian này em đã trải qua rất nhiều việc thăng trầm ở đời, em cũng không thể kể cho người ngoài nghe tâm sự của mình.”



Cổ Đông Quân vẫn không phản ứng, Dương Liễu Nhi giống như đang tự nói với mình, “Nếu anh lo Lâm Du hiểu lầm thì có thể gọi cô ấy tới đây.” Vừa nhắc tới Lâm Du thì Cố Đông Quân chợt cười giễu, “Vậy đến nhà tôi ăn đi, trong tủ lạnh có nhiều thứ nếu không ăn thì sẽ hết hạn.”



Dương Liễu Nhi vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Được, vậy em về nhà cất đồ rồi qua ngay, lát nữa gặp.” Cố Đông Quân gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh nhạt. Kể từ lần ấy, dù Cổ Đông Quân có bận rộn thế nào anh cũng cố gắng dành thời gian đi siêu thị mua thức ăn tươi về nhà, để bất cứ lúc nào Lâm Du đến cũng có thể nấu cơm ăn. Đáng tiếc, đã rất lâu rồi Lâm Du không đến đây nữa, thậm chí cô còn muốn chia tay với anh. Những ngày này anh không dám liên lạc với Lâm Du, rất sợ cô sẽ nói “Chúng ta chia tay đi”. Anh rất ghét trạng thái bây giờ, nhưng lại không thay đổi được gì.