Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 356 : Còn không dùng cả loại siêu mỏng

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Lâm Thiển ấp úng không đáp lại được. Bà nội cố tình sưng mặt lên giả và tức giận, “Tháng nào bà cũng tính toán ngày cho cháu, ngày nào cũng bồi bổ cho cháu, chỉ còn chờ chắt nội ra đời. Khá khen cho



các cháu, các biện pháp phòng ngừa đều rất cẩn thận, ngăn cản chắt nội của bà ra đời. Cái này có khác gì xuất tinh ra ngoài đâu hả?”



“...” Lâm Thiển đỏ bừng mặt, bọn Tiểu Linh xung quanh cũng len lén cười.



“Hừ, Thành Kiêu lừa bà còn không tính, đến cả cháu cũng lừa bà. Có phải vì bà già cả lẩn thẩn nên dễ lừa gạt phải không?” “Không phải đầu bà nội, cháu xin lỗi bà, nhưng mà... Nhưng mà bà lật đầu giường của bọn cháu cũng có chút không đúng phải không?” Lão phu nhân vô cùng kiêu ngạo nói, “Ai thèm lật đầu giường các cháu làm gì? Là vì các cháu vào cuộc quá kịch liệt, quên hết thảy, đến cả cái hộp bị rơi xuống đất cũng không biết.”



Lâm Thiển ngượng ngùng không còn mặt mũi nào nhìn lên, len lén thở dài cầu mong bà nội bỏ qua.



“Hừ, thật vô lý! Chờ Thành Kiêu trở lại đã. Bà đã nói không phải là không được dùng, nhưng sao lại dùng cái loại bình thường này chứ?”



“Hả?”



Bà nội không còn nhịn được, bật cười, “Bà giới thiệu cho nó cái loại siêu mỏng rồi mà, thế nhưng nó lại không dùng. Vậy là không tin lời bà rồi, hừ, bực quá là bực!”



“...” Lâm Thiển thật sự muốn ngã lăn ra, “Bà nội, lão tổ tông ơi, bà đừng mang chuyện này ra đùa giỡn có được không? Làm cháu sợ muốn chết, cứ tưởng bà tức giận thật.” “Đúng, bà tức giận thật mà. Sao các cháu không sinh chất cho bà?” “Ai ôi, sao lại trở về chuyện đó rồi? Bà nội, xin bà buông tha cho cháu được không?”



Bà nội vỗ vỗ mu bàn tay cô rồi than thở: “Được rồi, không đùa cháu nữa. Thật ra Thành Kiêu nói cũng phải, mọi việc phải có kế hoạch kỹ lưỡng mới được. Các cháu cũng đã lên kế hoạch rồi, bà cũng không ép.”



Lâm Thiển mừng rỡ hỏi: “Bà nội, bà nói thật sao?” “Ừ, trong lòng bà cũng hiểu rõ rồi, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mà thúc giục. Cứ thúc giục để rồi có gì xảy ra chuyện ngoài ý muốn ấy mà.” “Hì hì, vậy bà còn bồi bổ hàng ngày cho cháu nữa hay thôi?”




Cố Thành Kiêu bình tĩnh nói: “Đối với chuyện tình cảm của người khác anh không tìm hiểu, cũng không muốn bàn luận. Em cứ để cho bọn họ tùy duyên được không?”



khoảng cách gần như vậy, anh nhìn kỹ mới phát hiện trên gương mặt của cô còn hằn mấy dấu tay. Mắt anh thẫm lại, “Chu Mạn Ngọc thật không biết lý lẽ!”



“Anh cũng biết rồi sao?”



“Ừ, bạn anh bên tòa án báo cho anh biết, lúc bọn họ vào nhà bắt Chu Mạn Ngọc, bà ta đang đánh em với Lâm Du.”



“Anh thật là thần thông quảng đại, cái gì cũng biết.” “Đau không?” Anh khẽ hôn lên vết thương của cô, mang theo vô vàn xót thương. “Hết đau rồi. Cố Thành Kiêu, xin lỗi anh. Sau này em sẽ không khăng khăng cố chấp như vậy nữa.”



“Em có ý gì vậy?” “Là chuyện lúc trước em nài xin anh giúp Tiểu Du đi gặp bác Cả. Chuyện này là em không đúng, em muốn xin lỗi anh.”



Cố Thành Kiêu chuyên môi sang hôn môi cô, “Hư...” Anh phủ kín môi cô vô cùng dịu dàng.



“Làm gì vậy, anh cứ vậy sẽ chỉ làm người ta cười em.” “Đây là nhà của mình, em sợ cái gì?” “Anh không biết xấu hổ nhưng em còn mặt mũi.” “Em nói ai không biết xấu hổ?... Vậy anh cũng không cần mặt mũi cho em xem.”



“A!”



Một màn triền miên vô tận...