Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 368 : Lúng túng gặp nhau

Ngày đăng: 03:32 30/04/20


Mặc dù cuối cùng Lâm Du cũng bổ sung bản thảo phỏng vấn, nhưng cô vẫn bị khai trừ. Lý do là - Không xin phép trước đã nghỉ. Cô đến văn phòng chủ biên để giải thích, nói rằng không phải cô muốn mình sốt tới ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại, việc trước tiên cô làm là đến xin nghỉ phép.



Thế nhưng, kết quả bị khai trừ vẫn không thay đổi. Lâm Du tức giận rời khỏi đài truyền hình. Thật ra trong lòng cô đã nắm chắc việc mình bị đuổi chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ là cô không cam tâm, thật sự rất không cam tâm. Thành tích thi viết của cô đạt giải nhất, phỏng vấn và thi vòng hai cũng đạt giải nhất. Chủ biên từng vui mừng khôn xiết chào đón cô đến, còn cực lực thuyết phục cô hãy từ bỏ học nghiên cứu sinh, đồng thời hứa hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ nhận cô vào làm việc chính thức.



Thế nhưng, thành tích xuất chúng của cô cũng dễ dàng bị ghen ghét. Không lâu sau đó, thân phận cô Hai của tập đoàn Lâm thị rửa tiền của cô bị người ta báo với chủ biên.



Từ đó về sau, cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của chủ biên đối với cô. Các đồng nghiệp tuy nể mặt nhưng thực tế lại không muốn gần gũi cô. Lúc cô ôm thùng giấy ra khỏi đài truyền hình thì tâm trạng rất tệ. Vừa ra khỏi cửa kính không bao xa, giày cao gót của cô bỗng vấp phải thứ gì đó dưới đất, theo quán tính nên cô ngã nhào về trước. “Á!” Cô ôm thùng giấy ngã sấp xuống đất, những món đồ vụn vặt trong thùng giấy văng ra đầy đất.



Xung quanh im lặng. Khi âm thanh bên tai đột nhiên thay đổi, là bất thình lình ồn ào hay đột nhiên yên tĩnh, đều là chuyện khiến người ta không thể bỏ qua được. Lúc này Lâm Du mới nhận ra, hình như mình đã xông vào nơi nào đó rất quan trọng. Dưới cửa chính có trải thảm đỏ, vừa rồi cô bị vấp chân bởi cái thảm đỏ này.



Các vị lãnh đạo ăn vận trang nghiêm đứng ở hai bên thảm đỏ. Cô quan sát thì thấy bọn họ toàn là lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình.



Quang cảnh long trọng thế này, ngay cả lãnh đạo Đài cũng ở đây, chẳng lẽ có nhân vật lớn nào đến tham quan?



Cô đột nhiên ngã nhào giữa đường thế này, các vị lãnh đạo đều nhìn cô, đồng thời ai cũng tỏ ra sợ hãi. Một khi đã xui xẻo thì dường như cả thế giới đều đối địch với bạn, đi bộ thôi cũng ngã. Lâm Du vội bò dậy, “Á!” Nhưng mà cô trật chân rồi, vừa đứng lên đã đau đến không chịu nổi. Ở no! Trước giờ con không phải dạng yếu đuối cần người thương tiếc! Ông trời ơi, ông đừng đùa con được không? Hai đồng nghiệp có vẻ như là thư ký vội vàng đến xua đuổi, “Cô ở tổ nào, xảy ra chuyện gì? Lãnh đạo Tổng cục sẽ tới đây ngay, cô đến nơi quan trọng thế này gây rối gì vậy?”



Lâm Du nén cơn đau dữ dội ở mắt cá chân, vội vàng nhặt đồ vào.




“Ông đừng nói nữa.” Cố Đông Quân cắt lời chủ biên, cứ nhìn Lâm Du mãi. Chủ biên lập tức ngậm miệng, sợ hãi cúi rạp người. Cố Đông Quân nhìn xuống, thấy cô mang tất chân màu da, mắt cá chân bên trái sưng rất to. Chả trách cô cứ cà nhắc cà nhắc.



Anh nói: “Lên xe chờ anh.”



Lâm Du: “...”



Chủ biên: “...” Lâm Du lắc đầu, nhận lại giày cao gót trong tay Cố Đông Quân. Từ đầu đến cuối cô không dám nhìn anh, “Cảm ơn Cục trưởng Cổ, tôi có thể tự đi được. Thật sự xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến công việc của ngài.”



Tim Cố Đông Quân đau thắt lại một hồi. Mới mấy ngày thôi mà cô đã lạnh nhạt với anh như vậy.



Anh đã mạnh mẽ đè nén nỗi đau mất cô, dùng công việc bận rộn để làm mình quên đi. Nhưng đến khi màn đêm buông xuống, nỗi nhớ nhung cứ như dây leo vướng víu hành hạ anh. Nhiều lần chịu không nổi, anh đã cầm điện thoại lên bấm số của cô, nhưng trong đầu cứ vang lên câu nói “Không muốn dây dưa” của cô mà ngắt máy.



Giờ phút này, chẳng phải anh nên cười sao? Cô tuyệt tình đá văng anh như thế, rất nhanh đã nhận lấy quả báo rồi. Đầu tiên là không có nhà, sau đó ngay cả mẹ cô cũng bị vào tù, bây giờ cô lại mất việc. Thế nhưng, tại sao tim anh lại đau thế này chứ?



“Lên xe chờ anh.” Anh lại ra lệnh lần nữa, còn quay lại nói với tài xế của mình, “Tiểu Chu, dìu cô ấy lên xe.”