Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 370 : Bây giờ còn giữ lời không?

Ngày đăng: 03:32 30/04/20


Tống Đình Uy đạp chân ga phóng đi, vài giây sau đã chạy rất xa. 1 Gần như vừa đóng cửa xe là Lâm Du trở mặt trong nháy mắt, lúc này mặt mày đã đầm đìa nước mắt. Cô nghĩ, nhất định là thời gian chưa đủ lâu, nên cô mới khó chịu thế này. Không sao, qua một thời gian ngắn nữa thì cô sẽ ổn thôi.



Cô tự an ủi mình như thế.



Tống Đình Uy lái xe mà ánh mắt cứ chú ý đến cô gái bên cạnh. Anh ta quý trọng nước mắt của cô, nhưng vừa nghĩ tới những giọt nước mắt đó không phải rơi vì mình thì trong lòng rất khó chịu.



“Đến bệnh viện đi, tôi muốn đến thăm chị tôi.” Tống Đình Uy gật đầu, im lặng lái đến bệnh viện quân y.



Anh ta thấy cô khóc không ngừng cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô. Anh ta thầm thề trong lòng, một khi Lâm Du bằng lòng làm người phụ nữ của anh ta, anh ta nhất định sẽ làm tốt hơn Cố Đông Quân, nhất định sẽ không để cô rơi nước mắt.



Lâm Du quệt nước mắt, hít sâu vào một hơi để điều tiết hơi thở, cũng như điều tiết lại cảm xúc của mình.



Cô quay đầu nhìn tòa cao ốc ngoài cửa sổ xe. Cô đến nơi này rất thường xuyên, đặc biệt là sau khi Chu Mạn Ngọc bị bắt, cô lại càng đến thường xuyên hơn. Nhưng cô chỉ dám quanh quẩn ở lầu dưới, nhiều lắm là đứng ngoài cửa phòng bệnh len lén nhìn Lâm Tiêu. Xét theo những việc trải qua lần trước, hễ Lâm Tiêu nhìn thấy cô thì bệnh tình sẽ chuyển xấu, cho nên cô tuyệt nhiên không dám lộ diện trước mặt Lâm Tiêu.



Bác sĩ cũng khuyên cô không nên xuất hiện trước mặt cô ta.



Nếu sức khỏe của Lâm Tiêu có thể tốt hơn, cô cũng sẽ đỡ áy náy phần nào.



Càng gần sang năm mới, cô càng cảm thấy cô đơn. Những năm qua cô đều ăn Tết với gia đình vô cùng vui vẻ. Cô là tiểu công chúa được người nhà cưng nhất, thế nhưng năm nay, ba và mẹ đều bị giam giữ trong tù, ông nội và chị gái thì sức khỏe không tốt, ngày đoàn viên của cả nhà cũng trở thành thứ xa xỉ.




Bác sĩ còn nói, nếu cứ tiến triển theo chiều hướng này, cô ta hoàn toàn có thể xuất viện. Nếu được về nhà ở bên cạnh người thân, vậy sẽ càng có lợi cho bệnh tình của cô ta hơn.



Lâm Du nghĩ thầm, nếu mẹ có thể ra tù, vậy chị gái xuất viện cũng không cần lo bên cạnh không có người thân. Cho dù hộ lý có chăm sóc tốt cũng không bằng mẹ ruột ở bên cạnh.



Cô khát khao ngày đó có thể đến sớm một chút.



***



Vào đêm, vì không có nơi nào để đi nên cuối cùng Lâm Du đành đến Thành Để. Dù sao cũng sắp giao thừa rồi, cô đã hứa với Lâm Thiển rằng đến lúc đó sẽ cùng ăn Tết ở Thành Để. Hơn nữa, cô muốn tìm cơ hội thích hợp để nói cho Lâm Thiên biết chuyện cô đã quyết định sẽ gả cho Tổng Đình Uy. Lâm Thiển khoác áo lông thật dày đích thân ra cổng chính đón cô. Nhìn thấy xe của Tổng Đình Uy, Lâm Thiển lập tức thắc mắc.



Tống Đình Uy đưa Lâm Du tới cửa, sau khi thấy Lâm Thiển thì biết điều chào hỏi đơn giản rồi đi ngay. Lâm Thiên kéo Lâm Du vào nhà, vừa đi vừa hỏi: “Sao anh ta lại đưa chị sang đây? Anh ta lại đến chặn đường chị đúng không?” “Ừ, chị bị đuổi việc, lại bị trật chân, nên không từ chối được.”



Lâm Thiển nhìn chân cô một chút, “Thảo nào em thấy dáng đi của chị hơi lạ, bị nặng không?” “Không, chỉ trẹo khớp thôi.” “Vào nhà rồi em lấy dầu thuốc thoa cho.”



“Cảm ơn.”



Lâm Du muốn nói mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được. Cô không biết phải giải thích thế nào cho Lâm Thiển dễ hiểu.