Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 373 : Đại chiến giành bao lì xì

Ngày đăng: 03:32 30/04/20


“Mấy ngày nay mọi người đều tự giác rèn luyện thêm, ai cũng mệt đến ngất ngư. Nếu không nghỉ ngơi để lại sức, anh sợ bọn họ sẽ ngã quỵ” “Vậy thì nhân dịp Tết, bọn anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”



“Ừm, mấy ngày nữa bọn anh phải đi Nam Hải.”



“Nam Hải?”



“Đúng vậy, tham gia diễn tập thực chiến trên biển.” Chẳng những cấp trên không để bọn họ tham gia vào vụ án, mà còn muốn đẩy bọn họ ra. Điều này không khỏi làm bọn họ sinh nghi.



“Diễn tập thực chiến trên biển có nguy hiểm không?”



Cố Thành Kiêu cười một tiếng, “Với bọn anh mà nói thì việc này không tính là nguy hiểm, nó an toàn hơn bất cứ công việc nào khác.”



“Vậy thì tốt rồi, anh phải đi bao lâu?” “Chừng một tháng, em phải học hành ngày càng tiến bộ nhé! Anh sẽ về sớm thôi.” “Vâng, anh đừng lo lắng, ở nhà có em và bà nội rồi.” Cố Thành Kiêu hôn lên trán cô. Dốc hết bầu tâm sự thế này khiến những tâm tình bị đè nén cũng thư giãn hơn rất nhiều. Anh chưa bao giờ tin vào số mệnh, cũng không tin trời, nhưng giờ phút này, anh thực sự rất cảm ơn ông trời đã đưa Lâm Thiên đến bên anh.



Mấy ngày qua, tâm trạng áp lực khiến chứng lãnh cảm của anh lại tái phát. Ninh Trí Viễn không yên lòng nên đã bỏ hết công việc để tới nhà anh.



Lâm Thiển quả nhiên là liều thuốc hay cho anh. Thuốc đến bệnh trừ, bây giờ anh đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.



Dần dần, Lâm Thiên nghe được tiếng hít thở đều đặn mà thâm trầm của anh. Anh thật sự đã ngủ thiếp đi. Đến chiều tối, Trịnh Tử Tuấn về nhà mình ăn Tết. Nhưng Thành Để lại có thêm người tới, đó là Cố Nguyên và Diệp Thiển Như.



Hết cách thôi, bà cụ không chịu về nhà tổ, nhất định muốn ở lại Thành Để ăn Tết cùng đám con cháu. Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể chiều theo bà cụ.




Người trong cuộc đã nói vậy, đương nhiên mọi người không hỏi thêm, liền nâng ly chúc mừng. Huống hồ, so với chuyện Tiểu Cao Tử hi sinh, chuyện nhỏ như chia tay thất tình đúng là không đáng để nhắc đến.



Lâm Thiển đã sớm có dự cảm. Lần đầu gặp Mạnh Tương Tượng cô đã nghe cô ấy nói rằng không để tâm có tờ giấy kia hay không. Nhưng, dù Mạnh Tương Tương nói rằng không quan trọng, nhưng Lâm Thiên đã nhận ra được tia mất mát trong mắt cô ấy.



Một cô gái bỏ ra gần chín năm trời để làm bạn gái của một người đàn ông thì sao lại không muốn tiến tới hôn nhân cơ chứ? Bọn họ bên nhau gần chín năm mới biết đối phương không hợp thật sao? Chị Tương Tương nói không để tâm đến tờ giấy đó, hơn phân nửa là thuận theo Đội trưởng Thẩm, mục đích là để anh không có cảm giác hổ thẹn trong lòng.



Nhưng, cuối cùng Lâm Thiên vẫn không nói gì, dù sao đó cũng là chuyện của người ta. Bữa cơm tất niên này không hề tầm thường, trong lòng mọi người đều có chua xót, khổ sở đang phải trải qua, thế nhưng ai cũng rất vui. Lão phu nhân lại bắt đầu ghép đôi lung tung, “Tiểu Thẩm, cháu thật tốt tính, các cháu cũng phải cố gắng lên. Bà thấy Tiểu Du của chúng ta không tệ, trong các cháu ai thành đối với con bé cũng xứng hết.”



Lâm Du đang im lìm ăn uống nãy giờ đột nhiên bị gọi tên liền ho sặc sụa không ngừng.



Bà cụ: “Nhìn kìa, Tiểu Du đang cho các cháu cơ hội đấy, còn không mau rót nước cho con bé!”



Cứ tiếp tục trò đùa này sẽ không tốt, Lâm Thiển vội bảo vệ Lâm Du: “Bà nội, TFBoys mà bà thích nhất xuất hiện rồi kìa, bà mau xem đi.”



Bà cụ lập tức dời sự chú ý sang TV, vừa xem vừa cười, “Ừm, bọn nhóc lại cao hơn không ít, càng lớn càng đẹp trai.”



Lâm Du thở dài một hơi, nói nhỏ: “Làm chị sợ muốn chết, nhất định phải ăn miếng thịt kho tàu cho đỡ sợ.”



“Vậy em sẽ ăn một con tôm với chị.” Hai chị em nhìn nhau cười, cũng không biết buồn cười ở chỗ nào.