Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 384 : Đó không phải tiểu cao tử!
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
“Thành Kiêu...”
Cố Thành Kiêu bất ngờ quay lại, “Em dậy rồi hả? Còn khó chịu nữa không?” “Có phải em đã ngủ rất lâu rồi không?” “Ừm, lâu lắm, trời cũng sắp tối rồi.” Lâm Thiên mệt mỏi vươn vai, toàn thân đều thoải mái, “Vậy anh đã ăn cơm chưa?” Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Đồ ăn trong khách sạn không ngon.” “Anh có thể ra ngoài ăn mà.”
“Anh không biết gần đây có nhà hàng nào không, hơn nữa, anh không đói lắm.” Anh không muốn nói cho cô biết, thật ra anh không yên tâm để cô ngủ một mình trong khách sạn, tránh để cô quá kiêu ngạo.
Lâm Thiển ngồi dậy xoa bụng, tỏ vẻ tội nghiệp: “Nhưng em đói lắm.” Cố Thành Kiêu cười cười, xoa đầu cô, “Được rồi, rửa mặt đi rồi anh dẫn em ra ngoài chơi.”
“Oh yeah!” Lâm Thiển thật sự sống động hẳn lên, nắm tay Cố Thành Kiêu kéo đến khu chợ đêm ở ven biển. Nhìn thấy món ăn vặt yêu thích, cô lắc tay anh, anh sẽ mua cho cô ngay.
Bên dưới khách sạn là một khu chợ đêm, trời vừa tối là vô cùng náo nhiệt. Hải sản chiếm đa số trong các món ăn vặt, vừa tươi vừa rẻ, một trăm đồng có thể ăn hết cả con đường, cam đoan bao no.
Có rất nhiều món tươi sống mà Lâm Thiển không dám ăn, ví dụ như mực sống. Cô tò mò tiến đến quầy hàng để nhìn, kết quả nổi da gà khắp người. “Ôi, cái này ăn được hả?”
“Đương nhiên, em xem bọn họ ăn say sưa ngon lành chưa kìa!”
“Vậy anh ăn đi.”
Cố Thành Kiêu kiên quyết từ chối, “NO, bên kia có mực nướng, ăn không?” “Hừ, lại lảng sang chuyện khác... Đi ăn thôi!” Lâm Thiển chạy trước, lôi mạnh Cố Thành Kiêu chạy theo, vừa chạy vừa gọi: “Nhanh lên, trời ơi, anh là người già hay sao mà lề mề thế?”
Cố Thành Kiêu vẫn đi từ tốn như cũ, anh thích nhìn dáng vẻ bĩu môi tức giận của cô, trông rất xinh xắn đáng yêu. Bọn họ dừng lại trước một quầy đồ nướng, chọn vài món hải sản và rau củ, rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
đây có gió biển thổi đến vô cùng dễ chịu, không nóng cũng không lạnh. “Vừa khỏe lại, em chắc chắn không muốn ăn thanh đạm chút à?” “Anh nhìn đi, nhiều đồ ngon thế kia, em không làm được.” “Quỷ tham ăn.”
Cố Thành Kiêu: “Thời gian.”
Thẩm Tự An: “Xuất hiện lần đầu vào rạng sáng hôm qua.”
Cố Thành Kiêu nhíu mày, “Ba ngày là quá lâu, bây giờ chắc chắn bọn chúng đã không còn ở Miami. Có tin tức cụ thể của Đội phòng chống tội phạm ma túy chưa?”
Thẩm Tự An: “Ở đây, nơi mà Đội phòng chống tội phạm ma túy hi sinh rất quen thuộc, đó là Vân Xuyên, cũng là nơi từng là tổng bộ của Tam Giác Vàng.” Vân Xuyên là nơi bọn họ giao chiến với Chú Tư lần đầu tiên, cũng là lần đầu cảm nhận được thực lực của lão ta. Lâm vào tình huống phụ tá đắc lực bị tiêu diệt mà lão ta vẫn có thể trốn thoát dưới sự truy kích của đội đặc nhiệm.
Nhưng, bây giờ Cố Thành Kiêu cũng không chắc, rốt cuộc là Chú Tư thật sự tài giỏi, hay là Phạm Dương Mộc đứng sau chỉ điểm cho lão ta tài giỏi.
Anh bình tĩnh lại, mở lại đoạn video cực kỳ bi thảm kia một lần nữa.
Sau khi xem đi xem lại vài chục lần, anh đột nhiên cho dừng lại, sau đó rê chuột đến một chỗ, gọi to: “Mọi người sang đây xem này.”
Tất cả mọi người đều vậy tới.
Đoạn phim dừng lại ở hình ảnh thi thể của Cao Kỳ Khâm sau khi chết. Cố Thành Kiêu chỉ vào mu bàn tay nát bấy của cậu ta: “Thi thể mà Hình cảnh quốc tế giao cho chúng ta không phải là Tiểu Cao Tử, nhìn tay cậu ta kìa.”
Ngụy Nam chợt bừng tỉnh, vỗ tay tán thưởng, “Đúng rồi, tôi từng nhìn thấy tay của Tiểu Cao Tử. Lúc ấy tay của cậu ta không bị thương, tôi xác định.” “Tôi cũng xác định!” Tống Cảnh Du cũng nói.
Vừa nói chuyện này, mọi người đều nhớ lại, lúc Tiểu Cao Tử trở về, vì khuôn mặt đẫm máu biến dạng nên bị vải đỏ che lại, nhưng tay của cậu ta lại hoàn hảo không có tỳ vết gì, hơn nữa lại còn trắng sáng lạ lùng. Mà nếu gặp phải một vụ nổ mạnh như trong video thì tay của cậu ta không thể nào hoàn hảo không tỳ vết, đồng thời còn sạch sẽ trắng nõn như vậy được. Vậy thì người đó hoàn toàn không phải Tiểu Cao Tử!