Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 39 : Lúc trước cậu có thích tôi không?
Ngày đăng: 03:28 30/04/20
Lâm Thiển từng gặp Uông Hải Thành một lần trong bệnh viện, khi đó ông ta hạ mình xin lỗi Cố Thành Kiêu, bày ra hình tượng người cha bất lực hận không thể rèn sắt thành thép.
Cô không ngờ lại gặp ông ta ở đây, cũng tò mò không biết ông ta đến làm gì, chả nhẽ muốn xem náo nhiệt?
Đám đông tự động rẽ ra nhường đường, Uông Hải Thành không cho tùy tùng đi theo, một mình bước về phía Lâm
Thiển.
“Cháu chào bác Uống” Sở Mặc Phong cũng bất ngờ khi thấy Uông Hải Thành, nhưng đã chạm mặt thì không nên thiếu lễ nghĩa.
Uống Hải Thành hỏi Sở Mặc Phong: Hôm qua gặp có nghe ba cháu nói cháu bị tai nạn xe, có sao không?”
“Cháu không sao, mắt bị thương, cần chút thời gian mới bình phục”
“Còn thủ trưởng Cố thì sao?”
“Chú ấy cũng không sao ạ?
“Không sao là tốt rồi...” Uông Hải Thành nhìn sang Lâm Thiển, mỉm cười gật đầu, “Lâm tiểu thư, còn nhận ra tôi chứ?”
Tất cả mọi người: “.” Tình huống gì thế này, hóa ra Lâm Thiển thật sự biết tỷ phú Uống sao?
Lâm Thiển thoáng rùng mình, “Tất nhiên rồi, thật không nghĩ Uống tiên sinh còn nhận ra tôi”
Uông Hải Thành khẽ cười nói: “Thấy Lâm tiểu thư khỏe mạnh đứng đây, diện mạo cũng đã hồi phục, tôi cũng yên tâm” Ông ta kính cẩn cúi người đúng chuẩn 90 độ nói thành khẩn, “Tất cả là tại thằng con đã lỗ mãng lại còn không hiểu chuyện nên làm Lâm tiểu thư bị thương. Tôi là cha không làm tròn trách nhiệm, thành thật xin lỗi Lâm tiểu thư, thật xin lỗi!”
Lâm Thiển: “...”
Sở Mặc Phong: “...”
Những người khác: “...”
Cô không dám tự mình đa tình nghĩ bậy, càng không dám phát ngôn lung tung.
Mãi đến khi đi cách xa cổng trường, Sở Mặc Phong mới lên tiếng, nhưng cậu không nhìn cô mà khẽ cúi xuống, nhìn con đường trước mặt, giọng nói nhẹ tênh.
“Tôi sắp ra nước ngoài”
“Không phải vì cậu, ba tôi đã sắp xếp chuyện này lâu rồi? Có điều, cậu đã trì hoãn đến bốn năm.
Lâm Thiển không biết phải nói gì, làm sao không liên quan đến cô được? Nhưng cậu đã nói như vậy, cô cũng không thể vạch trần, “Bao giờ đi?”
“Sắp rồi”
Hai người lặng đi một hồi lâu.
“Có phải vì tôi nhận ra quá muộn không?” Đột nhiên Sở Mặc Phong hỏi, gió thu lạnh lẽo có chút thê lương, làm cho cảnh vật xung quanh đều tiêu điều ảm đạm. “Nếu tôi hiểu ra sớm một chút, phát hiện tình cảm đối với cậu sớm hơn một chút, thổ lộ với cậu sớm hơn một chút... có phải... mọi chuyện sẽ khác đi không?”
Lâm Thiển bất giác rùng mình. Hôm nay thật lạnh, ngày mai phải mặc áo rét rồi.
Dường như Sở Mặc Phong không để ý đến câu trả lời, cứ thế nói tiếp, “Tôi cứ ngỡ giữa hai chúng ta không việc gì phải vội vàng. Giờ mới đang học năm hai, chuyện gì cũng có thể chờ được. Chúng ta cùng nhau đi học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc, cùng nhau phấn đấu vì cuộc sống hạnh phúc sau này, thật tốt mà, cậu có thấy vậy không?”
Một trận gió lạnh bất chợt thổi ào tới, thốc thẳng vào mặt làm khóe mắt cay cay. Ngực Lâm Thiển hơi nhói lên, khóe mắt cũng ửng đỏ. Cô thật sự lo sợ lúc này cậu sẽ hỏi cô có thích cậu hay không.
“Lâm Thiển, lúc trước cậu có thích tôi không?”
Thật là ghét của nào trời trao của ấy, lúc trước là lúc nào, tháng trước hả? Tim Lâm Thiển nhói đau, cô chưa từng nghĩ tới, Sở Mặc Phong cao ngạo như vậy lại có ngày có thể đóng vai nam chính thất tình.
“Thôi, đừng trả lời, đã không còn ý nghĩa” Sở Mặc Phong cười cay đắng.
Lâm Thiển bối rối ngổn ngang, không biết phải đối phó với nỗi đau mơ hồ này như thế nào.