Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 403 : Là bạn gái

Ngày đăng: 03:32 30/04/20


Cố Đông Quân đã chờ ở khu ký túc xá nữ một lúc lâu. Trời càng tối, trái tim anh càng trĩu nặng. Anh sợ Lâm Du không trở lại. Thật may là anh nhìn thấy cô.



Thật may là không phải cô không về nhà ngủ.



Lâm Du trưng ra đôi mắt ướt sũng sưng vù, không thể che giấu vẻ ngoài hỗn độn, “Anh... anh.” Cô vội vàng ngoảnh đầu tránh đi tầm mắt, len lén đưa tay lau khô nước mắt.



Đây là cửa ký túc xá nữ, Cố Đông Quân là đàn ông đứng đây đã gây chú ý. Hơn nữa Lâm Du cũng xem như là nổi tiếng, hai người vừa đứng đã thu hút ánh mắt của người xung quanh. Ngay cả dì bảo vệ cũng không nên được tò mò ló đầu ra nhìn.



“Anh cái gì mà anh. Đi nào, đi ăn.”



“Tôi không đói bụng.”



“Anh đói.”



Cố Đông Quân quay người bước đi hai bước lại không thấy Lâm Du đi theo liền quay đầu hỏi: “Có cần anh kéo đi không?”



Lâm Du lắc đầu.



“Vậy đi nhanh lên, bằng không...” Cố Đông Quân đút hai tay vào túi, hất hất cằm, “Bằng không sẽ càng nhiều người thấy hơn. Đi!”



Có lẽ lời nói của anh cũng có tác dụng, hoặc trong thâm tâm cô không bài xích chuyện đi cùng anh. Cho nên đến cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi theo anh. Lên xe, người quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, âm nhạc quen thuộc, khiến cho Lâm Du có chút thảng thốt. Cô không dám quay đầu nhìn anh, chỉ khẽ đảo mắt len lén ngắm anh. Gò má của anh lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn xe khi có khi không. Trái tim cô cũng theo đó phập phồng phập phồng.



Cô nhìn ra ngoài cửa xe, phát hiện anh cứ đi về phía trước không có ý định dừng lại, liền có chút nóng ruột hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” “Ăn cơm.”
Căn hộ này có ba phòng ngủ hai phòng khách. Tuy căn hộ rất khang trang nhưng phong cách thiết kế là của mười năm trước. Thiết bị tiện nghi cũng không bằng nơi ở trước của anh, nhưng hơn ở chỗ thoải mái và ấm áp.



Trên bàn ăn để hai hộp cơm giữ nhiệt. Cô mở một hộp ra, bên trong toàn thức ăn màu sắc phong phú, hơn nữa đều là thức ăn dễ tiêu hóa. Một hộp khác đựng thuốc bắc, nắp hộp vừa mở ra cả phòng đã sức mùi thuốc. Cố Đông Quân nhíu mày, lập tức đậy nắp rồi bỏ hộp cơm vào phòng bếp. Hai người ngồi đối diện ăn cơm. Thỉnh thoảng anh gắp thức ăn cho cô, nhưng hai người không hề trao đổi lấy một ánh mắt.



Im lặng kéo dài đến cả một thế kỷ, cuối cùng Lâm Du cũng chủ động phá vỡ yên tĩnh, “Sao anh lại chuyển nhà? Ở đây không phải xa nhà anh hơn sao?”



“Gần cơ quan.”



“A.”



“Hơn nữa.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, “Anh không muốn người khác hiểu lầm anh với bạn gái cũ còn qua lại.”



Lâm Du ngẩn ra, đây là giải thích cho cô nghe sao? Nhưng cô tận mắt nhìn thấy anh ôm hôn Dương Liễu Nhi. Nếu lúc đó cô không xuất hiện, có lẽ bọn họ đã phát sinh quan hệ mà quay lại với nhau lần nữa rồi. Ánh mắt Cố Đông Quân trở nên rất sắc bén, trịnh trọng nói: “Nói trăm lần cũng vậy, anh không có quan hệ gì với Dương Liễu Nhi, cũng không thể có chuyện tái hợp. Đừng vì chính mình muốn chia tay mà em kiên quyết gắn mác phản bội cho anh. Như vậy chẳng phải em đỡ phải áy náy hơn sao?”



Lâm Du: “...”



Cố Đông Quân không khỏi hối tiếc mình đã kích động nói năng nặng lời như vậy. Anh hít một hơi sâu lấy lại không khí hòa hoãn rồi nhẹ giọng nói: “Không nhắc đến người không liên quan nữa. Em ăn cơm đi, hơi nguội rồi.”



Nói xong anh thuận tay gắp cho cô miếng thịt dê hầm, “Em ăn nhiều một chút. Anh không ăn nhiều vậy đâu.”



Lâm Du từ từ thưởng thức thức ăn. Trước kia khi cô và anh còn ở bên nhau, bác gái cũng thường bảo dì đưa đồ ăn đưa canh đến. Cô rất nhớ mùi vị ngon miệng này.