Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 406 : Tôi không nợ cô thứ gì
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
Nói đến chuyện này, bà ta đắc ý, “Lòng tự trọng của mấy đứa thanh niên bọn con cao hơn cả núi, mẹ chỉ nói một câu rằng “Sự hiện hữu của cháu sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của Đông Quân. Sau đó mẹ vứt cho nó một tờ chi TV phiếu, nói đó là mẹ Đông Quân đền bù cho nó, thế là nó liền chủ động rút lui, đến cả tiền cũng không lấy.”
“Ôi, cái kiểu người số con sen mà tính tình tiểu thư” như Lâm Du ấy hả, dùng biện pháp mạnh sẽ không có tác dụng gì đâu, nhất định phải mềm mỏng. Mẹ nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy cách này có tác dụng và sự thật đã chứng minh rằng cách này của mẹ là đúng.”
Liễu Nhi à, dì đã giúp cháu đẩy Lâm Du ra xa rồi, việc còn lại cháu tự làm nhé. Cháu nhìn cháu kìa, suốt ngày đều bận bịu bên ngoài, vậy sao mà được chứ? Cháu phải quanh quẩn bên Đông Quân nhiều hơn, quan tâm nó nhiều hơn. Đàn ông ấy mà, rót thêm chút rượu còn thoát khỏi sự dịu dàng của phụ nữ được sao?” “Huống hồ, bây giờ là lúc nó cần người an ủi nhất. Hiện tại cháu không thừa lúc sáp vào thì lúc nào mới có thể ở bên Đông Quân lần nữa đây?”
Dương Liễu Nhi bất đắc dĩ than thở, “Cháu cũng nghĩ tới rồi, nhưng có rất nhiều chuyện cháu đều thân bất do kỷ. Lúc trước cháu mới tạo chút scandal, kết quả bộ phận truyền thông nhận được cảnh cáo của Tổng cục là không được phép gây sự vô cớ. Cháu nghĩ nhất định Đông Quân giận cháu lắm. Thật ra cháu chẳng biết gì cả, là hạng mục công ty cháu làm mà, nhưng Đông Quân không cho cháu cơ hội giải thích, còn dọn khỏi căn hộ.”
Phan Khả Vận: “Không sao đâu chị Liễu Nhi, anh Đồng Quân của em nhất thời không còn cách nào thôi. Lát nữa em sẽ đi giải thích với anh ấy giúp chị.”
Đúng lúc này, trong hành lang bỗng truyền đến tiếng của nhân viên phục vụ, “Cố tiên sinh, cần tôi giúp gì không?”
Ba người giật mình, ngỡ ngàng quay đầu lại. Cánh cửa ở cầu thang là cửa kính, bọn họ vừa quay lại đã thấy Cố Đông Quân đang đứng bên ngoài, mà khoảng cách giữa hai cánh cửa chỉ là khe hở lớn chừng một nắm đấm. âm thanh bên ngoài có thể vọng vào, đương nhiên âm thanh bên trong cũng có thể truyền ra.
“Anh Đông Quân... Anh... ở bên ngoài từ lúc nào vậy?” Cố Đông Quân khẽ phất tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ, sau đó lập tức ung dung đẩy cửa kính ở cầu thang ra. Thân hình cao lớn đứng chắn trước cửa ra vào, khiến cầu thang vốn đã không sáng sủa dường như càng trở nên âm u hơn, bầu không khí càng nặng nề hơn.
Cố Đông Quân yên lặng nhìn Dương Nhân, đôi mắt u ám ẩn chứa sự tàn nhẫn. Đây là ánh mắt anh rất ít khi biểu hiện.
Cố Đông Quân lần lượt nhìn bọn họ. Dương Nhân là mợ anh, sự giáo dục của anh không cho phép anh xúc phạm bà ta, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ tha thứ. “Mẹ, mẹ không cần quan tâm chuyện của cháu, về phần cô...” Anh nhìn sang Dương Liễu Nhi, “Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng với cô rồi. Nếu cô vẫn còn ôm ảo tưởng như thế, tôi không ngại nói lại lần nữa đâu.” “Dương Liễu Nhi, ngay từ lúc Cố Đông Quân tôi quyết định từ bỏ cô thì đã buông bỏ hoàn toàn. Trước kia tôi đối với cô không thẹn với lương tâm, tôi không nợ cô thứ gì, bây giờ và sau này cũng không. Vậy nên... tôi hi vọng, cả hai chúng ta đều có hạnh phúc riêng của mình.”
“Hiểu không?” Anh trịnh trọng hỏi. Dương Liễu Nhi không còn lời nào để nói, trong lòng vừa đau khổ vừa chua xót. Trước kia, anh chỉ nói những lời này khi có hai người. Còn bây giờ, ngay trước mặt người lớn và em họ, anh không hề quan tâm đến mặt mũi cô ta mà thẳng thừng từ chối. Cô ta không thể không chấp nhận.
Cố Đông Quân không nói nhiều, chỉ nói những câu quan trọng, vừa nói xong anh liền quay người đi thẳng.
Anh không cần nghe bất kỳ câu trả lời nào từ bọn họ, giống như tình cảm giữa anh và Lâm Du vậy, cũng không cần nhận bất kỳ lời chúc phúc của bọn họ.
Giờ phút này, anh chỉ muốn chạy bay đến bên cạnh Lâm Du.
“Đông Quân.” Phan Tuệ tìm đến cửa ra vào thì thấy được vẻ mặt nghiêm túc của con trai, “Sắp nhập tiệc rồi con còn định đi đâu nữa? Ông bà ngoại và thân thích đều đang tìm con đấy.” “Mẹ, bây giờ con phải đi tìm Tiểu Du.” Anh không dối gạt bất cứ chuyện gì, nhưng anh không kịp giải thích quá nhiều, “Lát nữa con sẽ nói cho mẹ biết.”
Đi được hai bước, anh không yên tâm mà quay lại nhắc nhở, “Mẹ tuyệt đối đừng nghe mợ nói điều gì, Tiểu Du là bị bà ấy đuổi đi đó.” “Cái gì? Con nói cái gì? Quay lại nói rõ ràng xem.” Phan Tuệ đuổi theo mấy bước, nhưng Cố Đông Quân đã chạy xa.
Ba người kia từ trong cầu thang đi ra đúng lúc trông thấy cảnh này, Phan Tuệ nghi ngờ quay lại nhìn bọn họ. Cả ba người đều cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là Dương Nhân.