Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 408 : Em không thể dùng thân phận b y giờ để ở bên anh
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
Hai người nói chuyện trước cổng trường học, trông cũng không hòa thuận cho lắm, thỉnh thoảng chú bảo vệ lại từ trạm gác nhìn ra. 1 Bảo vệ an toàn cho sinh viên là chức trách của ông.
Trước giờ Cố Đông Quân không phải người màu mè, nếu đã biết chỗ mấu chốt, anh sẽ chọn trọng điểm để nói. Anh nói: “Chuyện của nhà họ Lâm và chuyện công việc của anh cách xa tám cây số, sao em lại đi tin những lời nói càn của mợ anh chứ? Lại nói về mẹ anh, bà ấy chưa từng phản đối chuyện chúng ta quen nhau, vào lúc anh ngã lòng, mẹ còn cổ vũ anh đi tìm em. Tiểu Du, em sợ liên lụy anh đúng không? Anh không sợ em liên lụy, anh tình nguyện để em liên lụy, người khác thích nói thế nào thì nói, anh không quan tâm, anh chỉ cần chúng ta ở bên nhau là đủ rồi.”
Lâm Du khó tin quay lại, cố nén nước mắt để nhìn rõ mặt anh. Cô không ngờ anh sẽ nói vậy, bất kể là an ủi hay là dỗ ngọt, dù là lời nói dối cũng làm cô cảm động tột cùng.
Chú bảo vệ thấy cô nữ sinh đang khóc thì cầm gậy cảnh sát ra khỏi trạm gác, để lúc cần thiết ông sẽ sẵn sàng ra tay.
Lúc này, điện thoại di động của Cố Đông Quân vang lên, là Phan Tuệ gọi tới, “Gì vậy mẹ?” “Đông Quân, con gặp được Tiểu Du chưa?” Cố Đông Quân nhìn Lâm Du một chút, “Gặp được rồi ạ.”
“Các con đang ở đâu?”
“Bọn con ở trước cổng trường học.” “Được, mẹ đến ngay, mẹ sẽ đích thân giải thích với Lâm Du.”
Cố Đông Quân giơ điện thoại lên, cười nhẹ với cô một tiếng, “Mẹ anh sắp tới đây, nếu em không tin lời anh thì hãy nghe mẹ nói.”
Trong lúc Lâm Du đang kinh ngạc thì một chiếc xe hơi màu đen chợt chờ đến trước mặt, Phan Tuệ vội vã xuống xe, sau đó hối hả đi về phía bên này.
Cô thật sự không có ý muốn bác gái phải đích thân đến đây một chuyến.
Vừa đến, Phan Tuệ đã nắm lấy tay Lâm Du, nói: “Tiểu Du à, tất cả đều là hiểu lầm, đều tại em dâu của bác nói hươu nói vượn. Hôm nay bác đến đây là để bày tỏ thái độ với cháu, bác thích cháu ở bên cạnh con trai bác, mặc kệ cháu họ gì, là con cái nhà ai, chỉ cần cháu là Lâm Du thì không sao cả.”
Một tay Phan Tuệ kéo lấy Lâm Du, tay còn lại kéo tay Cố Đông Quân qua, nói: “Bà nội cũng đã biết chuyện của bọn con rồi. Bà nói rằng nhà họ Cố chúng ta không hề sợ chút chuyện này của nhà họ Lâm. Nhà họ Cổ tích lũy cơ nghiệp nhiều năm như thế, chẳng lẽ lại sợ một bản án chưa được định tội sao?”
“Em thật sự xin lỗi...” Cô chợt nói. Cố Đông Quân vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi: “Người phải nói xin lỗi là anh.”
Lâm Du lắc đầu: “Là em, đừng giành với em.” “Được, không giành với em, vậy em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa không?” Đầu tiên cô gật đầu, nhưng sau đó lại lập tức lắc đầu, “Chờ em nói rõ ràng với Tống Đình Uy đã. Em không thể dùng thân phận bây giờ để ở bên anh.”
“Được.”
“Em sẽ tự giải quyết chuyện giữa em và Tống Đình Uy, anh đừng nhúng tay vào.”
“Được.”
Sáng hôm sau, Lâm Du hẹn gặp Tống Đình Uy tại biệt thự. Thứ nhất là cô muốn trao đổi với Chu Mạn Ngọc, thứ hai cũng để cho chị Lâm Tiêu gặp anh ta một chút. Lâm Du đến trước giờ hẹn một tiếng. Lúc cô đến, dì giúp việc đã đưa Lâm Tiêu đi dạo ở công viên gần nhà, trong nhà chỉ có Chu Mạn Ngọc.
Mặc dù Chu Mạn Ngọc nộp tiền bảo lãnh thành công, nhưng bà ta vẫn không thể rời khỏi thành phố B. Vào lúc cần thiết, bà ta vẫn phải phối hợp với cảnh sát, hễ gọi đến là có mặt.
Cho nên thật ra bà ta cũng không được tự do cho lắm. “Tiểu Du, con đến đúng lúc lắm, mẹ đang định tìm con đây.”
“Chuyện gì vậy mẹ?” “Con bảo Đình Uy thúc giục cảnh sát thêm đi, nếu ba con không xong thì hãy giải quyết bên mẹ trước, vậy cũng tiện để mẹ đưa Tiêu Tiêu ra nước ngoài dưỡng bệnh. Mẹ đã trao đổi với chuyên gia rồi, ông ấy cũng đề nghị nên cho Tiêu Tiêu xuất ngoại, thay đổi hoàn cảnh có lẽ sẽ tốt cho nó hơn.”
Lâm Du tỏ vẻ khó xử, “Đây là một vụ án, trước khi cảnh sát chưa điều tra rõ ràng sao có thể tùy tiện kết án chứ? Tống Đình Uy cũng không có quyền can thiệp vào chuyện này.”
“Nó đã nói là nó sẽ nghe theo con tất cả mà, con cầu xin nó thêm đi, tỏ ra yếu thể là tự nhiên nó sẽ quan tâm nhiều hơn thôi.” Giọng điệu của Chu Mạn Ngọc rất chanh chua, lời nói ra cũng rất có mục đích, không hề quan tâm đến cảm nhận của Lâm Du.