Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 425 : Đánh anh cần có lý do sao?
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
Tốc độ xe rất nhanh, mà xe của Phương Tiểu Hi không thể so với xe thể thao hạng sang của Cố Nam Hách được. Liên tục chạy với tốc độ quá cao, động cơ xe đột nhiên phát ra âm thanh bất thường.
Phương Tiểu Hi nghe thấy thì càng hoảng sợ hơn. Cô vẫn còn trẻ, sự nghiệp vừa mới khởi sắc, trong nhà vẫn còn mẹ già bệnh nặng phải chăm sóc. Bộ phim điện ảnh đầu tiên cô đóng vai chính mới quay được một nửa, cô không thể chết.
Sau khi nghe tài xế bày tỏ nỗi phẫn nộ căm hờn xong, phản ứng đầu tiên của Cố Nam Hách là: “Oan có đầu nợ có chủ, cậu đi tìm tên lừa gạt bạn gái cậu nói chuyện đi. Hơn nữa, nếu bạn gái cậu không phản bội cậu thì sẽ có kết cục này sao?”
“Anh câm miệng! Cô ấy chết rồi mà anh còn trách cô ấy hả? Nếu tên đó không lừa cô ấy thì cô ấy sẽ phản bội tôi chắc? Cô ấy rất lương thiện đơn thuần!”
“Anh hai à, anh bình tĩnh lại đi!” Phương Tiểu Hi sợ hãi giọng run run, “Anh xem như anh ta đang đánh rắm đi.”
Cổ Nam Hách quay đầu lại, không vui nói: “Này, cô đúng là đảo lộn trắng đen! Người như cô chính là đồ ba phải!” Phương Tiểu Hi đấm một cú vào mũi anh, “Anh câm mồm đi!”
Đôi mắt lanh lợi của cô nháy nháy liên tục như muốn nói- Đừng chọc giận anh ta nữa, đồ ngốc! Cố Nam Hách bị đau, hai lần cô đánh đều trúng một chỗ, mà lần này thật sự rất đau.
Anh cảm giác như có chất lỏng chảy ra khoang mũi, giơ tay sờ sờ, là máu. “...” Phương Tiểu Hi sợ hãi trừng to mắt, mấp máy mới nói: “Xin lỗi...” Đúng lúc này, phía trước là khúc cua lớn, tài xế vội vàng xoay vô lăng, nhưng đầu xe vẫn đụng vào rào chắn.
“A!!!” Phương Tiểu Hi ôm đầu hét to.
“... Không phải đâu anh trai à! Không phải anh nói bạn gái anh nhảy lầu sao? Chỗ này không phải lầu gác đâu, đây là cầu vượt đấy, anh mà nhảy xuống thì chẳng ăn nhập gì với nhau cả! Cho dù có lên thiên đường thì hai người cũng không gặp nhau đâu.”
Cổ Nam Hách đứng đằng xa, anh không tin cậu ta sẽ nhảy xuống. Do vừa rồi lúc cậu ta lái xe với tốc độ cao, cậu ta cứ siết chặt vô lăng, dù tốc độ rất nhanh nhưng luôn nằm trong tầm kiểm soát, cho nên anh thấy tài xế này là người sợ chết. Người sợ chết sẽ nhảy cầu ư?
Anh không tin.
“Phương Tiểu Hi, cô đừng nói nữa, để cậu ta nhảy xuống đi.”
Phương Tiểu Hi quay lại quát to, “Anh câm miệng được không hả?” “...” Cố Nam Hách nén giận, nhẫn nại giải thích, “Cô càng khuyên cậu ta càng làm tới. Cô lại đây ngồi đi, chúng ta xem cậu ta nhảy xuống thế nào.”
Chậc, mình giải thích với cô nàng xấu xí này làm gì?!
Phương Tiểu Hi không dám xem mạng người thành trò đùa, cô mặc kệ Cổ Nam Hách, tiếp tục khuyên: “Này, anh à, anh xuống đi, chỗ này cao lắm, lỡ như trượt chân ngã xuống thì sao? Mau xuống đi, anh có khó khăn gì thì nói hết ra, tôi có thể giúp được gì thì nhất định sẽ giúp, được không?”
Cổ Nam Hách khinh thường, cô nàng xấu xí này đúng là ngốc quá, chẳng có bản lĩnh nhìn người gì cả. Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát loáng thoáng truyền tới. Phương Tiểu Hi nhìn về phía phát ra âm thanh, trong bóng đêm, đèn xe cảnh sát lấp ló xanh đỏ chạy về phía này. Tài xế cũng nghe thấy tiếng hú, càng kích động hơn, kéo luôn cái chân còn lại ra ngoài, cả người đã đứng ngoài hàng rào.