Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 433 : Đóng máy (2)
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
Đây là những fans trung thành với anh ta trong suốt hai năm qua. Từ khi anh ta tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, bọn họ đã bắt đầu hâm mộ, mỗi lần có hoạt động gì cũng đều tới tiếp ứng.
Thật ra tiến trình quay phim đều được bảo mật, nhưng những fans hâm mộ này vẫn có thể nắm được tin tức, còn biết hôm nay là ngày phim đóng máy, vì vậy cố ý đến đây để gặp mặt thần tượng một lần.
“Dật Dật, anh ăn mặc trưởng thành trông đẹp trai lắm.”
“Đúng thế, Dật Dật của chúng ta có dáng người trời sinh, bất kể là mặc đồng phục hay âu phục đều đẹp.” Giang Phong Dật nhận lấy hoa và quà từ fans hâm mộ, quá nhiều nên chỉ có thể giao cho trợ lý, “Cảm ơn các bạn, tôi rất cảm động. Mà sau này các bạn đừng hao tâm tổn trí tặng quà cho tôi nữa, có lòng tới đây là được rồi.” “Dật Dật, có thể chụp với em một tấm ảnh không?” “Đương nhiên là có thể rồi.”
“Ôi, kích động quá, kích động quá, cảm ơn Dật Dật.”
Sau khi Giang Phong Dật thỏa mãn yêu cầu chụp ảnh và ký tên của đám fans xong thì lập tức trở lại nhập tiệc ăn mừng, “Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu.”
Thật ra anh ta là một người rất cố gắng, rất khiêm tốn, vừa đau lòng cho fans hâm mộ chạy từ vạn dặm xa xôi đến đây thăm đoàn, lại thấy có lỗi bởi vì mình làm ảnh hưởng đến đoàn làm phim. Bởi anh ta xuất thân là quán quân cuộc thi tuyển chọn tài năng nên cứ bị mọi người đặt biệt danh là “hotboy”, nói rằng anh ta chỉ cần nhờ vào khuôn mặt là kiếm sống được, còn kỹ thuật diễn xuất gì đó chỉ là mây bay. Trước bộ phim này, anh ta vẫn chưa có cơ hội đóng phim, bởi vì không có ai tin anh ta biết diễn xuất.
Độ nổi tiếng của anh ta dần giảm, anh ta nóng lòng muốn thay đổi phong cách nhưng không có cơ hội. Đúng lúc đó, chính Sở Dương đã phát hiện ra anh ta, đồng thời cho anh ta cơ hội đóng phim, lại còn giao vai nam chính. Vậy nên anh ta rất trân trọng cơ hội lần này.
Sau khi chính thức tuyên bố anh ta là nam chính của phim, rất nhiều fans đã lo lắng cho anh ta. Bởi vì công chúng không hề xem trọng tác phẩm tái xuất của Sở Dương, cho nên bọn họ sợ phim của cô sẽ hoàn toàn hủy hoại thần tượng của họ.
Lúc ấy anh ta cũng rất phiền não, cũng chính Sở Dương đã an ủi anh ta hãy làm hết sức mình, mặc cho số trời.
“Được, vậy em chú ý an toàn nhé” “Cảm ơn đạo diễn Sở, em đi trước đây.”
Phương Tiểu Hi chỉ chào tạm biệt Sở Dương và mấy người ngồi gần bên. Những người khác đều đang đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ khi hoàn thành công việc nên chẳng ai chú ý đến cô. Cố Nam Hách hơi tò mò, thể là bèn lặng lẽ đi qua hỏi thăm Sở Dương, “Sao nữ chính lại đột ngột bỏ đi vậy?”
Sở Dương nói: “Bệnh tình của mẹ cô ấy trở nên nguy kịch, cô ấy phải về nhà ngay lập tức.”
Thì ra là thế, Cổ Nam Hách suy tư.
Phương Tiểu Hi lập tức trở về khách sạn thu xếp hành lý. Ở đây hai tháng, đồ đạc cũng không nhiều, thu dọn như dọn nhà vậy. Cô chẳng quan tâm đó là gì, cứ quẳng hết vào vali hành lý. Lúc này, chuông cửa bỗng vang lên. “Ra ngay!” Cô chạy ra mở cửa, vì quýnh quáng nên chân vấp phải bánh xe của vali hành lý, ngã nhào xuống đất. “Ui...” Đầu cô đập vào góc tủ TV, đau đến nhe răng.
“Tiểu Hi, chị ở bên trong à? Em là Lâm Thiển”
“Ừ, chị ra ngay.” Phương Tiểu Hi vừa xoa trán, vừa ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Lâm Thiển đã thấy cô bụm trán, máu tràn ra đỏ thẫm kẽ ngón tay. Cô ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Hi, chị bị thương hả?”
Phương Tiểu Hi cũng dự liệu được, bởi vì rất đau. Cô nhìn tay mình một chút, toàn là máu, nhưng cô không lo được nhiều vậy. “Không sao không sao, vừa rồi bị đập đầu vào góc tủ TV chút thôi, may mà đóng máy rồi, nếu không lại phải chậm trễ tiến độ quay phim.”