Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 45 : Không trút ra không được

Ngày đăng: 03:28 30/04/20


Sở dĩ Cố Thành Kiêu xem trọng Chú Tư như thế là bởi vì khi nằm vùng anh đã nghe đại danh Chú Tư nhiều nên thuộc.



Lúc ấy anh là nội gián, nhiệm vụ và thân phận khác nhau, nhưng cũng nghe đại danh Chú Tư trong băng nhóm tội phạm khác.



Sau khi về đơn vị, Cố Thành Kiêu lập tổ chuyên án đặc biệt để nhằm vào Chú Tư. Chú Tư là kẻ đứng đầu tập đoàn Tam Giác Vàng, đây là tập đoàn buôn lậu thuốc phiện xuyên quốc gia quy mô lớn, có tổ chức, có kỷ luật, là một tổ chức vũ trang phi pháp bán quân sự.



Lão ta là một con rắn độc thật sự, qua lại với rất nhiều băng nhóm tội phạm. Sự tồn tại của lão là tai họa.



Cho nên, lúc đội phòng chống tội phạm ma túy gửi tin xin chi viện, anh không nghĩ nhiều đã đồng ý.



Anh nhìn lướt qua các anh em trước mặt, chiến đấu ác liệt liên tục mấy ngày đêm khiến mắt ai cũng đỏ hết lên. May mà cuối cùng tất cả đều bình an vô sự trở về, kết quả cũng xem như thuận lợi.



Anh thở phào nói: “Mọi người về nghỉ ngơi đi, bồi dưỡng sức khỏe đầy đủ để dốc toàn lực phối hợp với Cao Kỷ Khâm”



Đám người đồng thanh hô to: “Vâng, lão Đại!”



Đêm cuối thu, sương trắng mênh mông, Cố Thành Kiêu không thay quần áo mà về thẳng Thành Để ngay trong đêm.



Tuy hơi tiếc vì không đánh chết Chú Tư ngay tại chỗ, nhưng cũng không đến nỗi làm anh tức giận tái mặt. Nguyên nhân thật sự khiến anh tức giận là vì Lâm Thiển.



Ngu ngốc, giả nhân giả nghĩa, dạy mãi không sửa, anh thật sự không biết cô làm cái quái gì ở trường. Không lo học hành mà cứ suốt ngày đánh nhau, đánh nhau cũng nghiện được sao? Sao cứ thích đánh nhau vậy?



Bởi vì đánh nhau, lại còn đến tại sở cảnh sát, có trời mới biết khi anh được cấp trên thông báo và bị cảnh sát hỏi thăm đã mất mặt cỡ nào!



Cứ thế, cả quân đội từ trên xuống dưới đều biết Cố Thành Kiêu anh đang giấu một cô vợ cung hung dữ trong nhà.
Cố Thành Kiêu âm thầm thở dài, kìm nén cảm giác ngột ngạt đến mức đau cả tim, thế nhưng lại không trút ra được. Nói chuyện với đàn ông thoải mái, nhưng nói chuyện với phụ nữ thì không thể, nhất là vào buổi tối.



Hồi lâu sau, Lâm Thiển không nghe thấy tiếng trả lời mới mơ màng ngẩng lên nhìn anh, nói với giọng điệu nghi ngờ, “Sao?”



Cố Thành Kiêu cảm thấy lửa giận của mình đã hóa thành một ngọn lửa khác, anh đột nhiên khom lưng bước tới gần cô.



“Sao? Sao cái gì?” Mặt anh bất thình lình chồm tới làm Lâm Thiển sợ đến mức cuống quít lùi về sau.



Thời gian như ngừng lại, không khí xung quanh cũng cô đọng. Cố Thành Kiêu dũng mãnh ép cô vào đầu giường, lưng cô đụng phải bọc đệm phía sau, còn anh áp sát vào cô,



“Anh làm gì..” Cô oán giận hơn, nhưng thoáng chốc liền bị anh khóa môi, đây là cách anh trừng phạt cô.



Tất cả đều xảy ra quá bất ngờ, Lâm Thiển ngớ người, nếu như không phải Cố Thành Kiêu cắn vào mối làm cổ đau đớn thì cô đã nghĩ mình đang nằm mơ.



Cố Thành Kiêu không cho cô cơ hội để thở, mang theo dục vọng, mang theo phẫn nộ và cả sự nuông chiều vô hạn, hồn cổ điên cuồng.



Anh với tay đến tủ đầu giường, “tách”, đèn ngủ vụt tắt, trong phòng lập tức tối mịt.



Trong bóng tối, Cố Thành Kiêu chẳng hề kiêng dè, mà ngược lại tiếng phản kháng của cô gái trong lòng càng làm anh hưng phấn hơn.



Anh đè cô xuống hôn, một tay ghìm hai cánh tay trắng như phần của cô lên đỉnh đầu. Anh biết cô đang phản kháng, chỗ nào cũng phản kháng, nhưng sự phản kháng này hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh.



Ngọn lửa này, không trút ra không được.