Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 454 : Anh tốt như vậy, bảo em làm sao quên được
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
Lâm Duy Nhất kể thừa cái tính nhỏ nhen và keo kiệt của Dung Tử Khâm, nhưng lại không di truyền được sự khôn khéo và kín kẽ của bà ta.
Lâm Húc chỉ cần mắng mỏ uy hiếp vài câu, cô ta đã lập tức khai ra đầu đuôi ngọn ngành. Lần đầu tiên cô ta trộm tranh của ông nội là hai năm trước. Chính bản thân cô ta cũng không ngờ, một bức tranh thư pháp nhìn qua có vẻ dơ bẩn, lưa thưa vài chữ mà lại bán được những năm trăm nghìn.
Sau khi nếm được lợi lộc, cộng thêm việc không có người kiểm soát, cô ta cứ tiếp tục không thể dừng tay. Mỗi lần túng tiền thì lại trộm, một bức bán được vài trăm nghìn đến cả triệu, đủ cho cô ta tiêu xài một khoảng thời gian. Khi nào xài hết tiền thì cô ta lại trộm tiếp.
Đến giờ, bản thân cô ta cũng không nhớ mình đã trộm bao nhiêu đồ của ông nội và bán được bao nhiêu tiền. Trong tay cô ta giờ chỉ còn lại một bức tranh, đó là do không bán được bởi vì người ta bảo là đồ giả. Lúc chập tối, Lâm Húc đem theo bút tích thật của Tề Lão đi tìm Lâm Thiển. Ông tức đến nỗi không thốt nên lời: “Cũng may đối phương không biết nhìn hàng, bằng không bức tranh này cũng đi luôn rồi.” Lâm Thiển không hiểu giá trị của những thứ này. Đây là bức tranh Cố Thành Kiêu tặng cho ông nội hôm lễ mừng thọ. Hôm đó, sau khi tiệc mừng thọ qua đi, vài người bạn già của ông nội đã cùng nhau giám định và xác nhận đây là bút tích thực của Tể Lão, chính vì thế cô mới khẩn trương như vậy.
“Ba, bức tranh này là báu vật vô giá, cũng là bức tranh ông nội thích nhất lúc còn sống. Sau này ba phải bảo quản cẩn thận.”
“Con không lấy sao?”
Lâm Thiển lắc đầu: “Con lấy nó làm gì? Đói không thể ăn, khát không thể uống. Cứ để ở nhà như thế, nói không chừng hôm nào đó bị hai đứa bé lục lọi rồi xé thành giấy vụn luôn.”
“Ba thấy con khẩn trương như vậy, cứ nghĩ là con thích bức tranh này. Ông nội đã từng nói với ba, đây là do Cố Thành Kiêu tặng cho ông.”
“Dạ, con khẩn trương là vì sợ trong nhà có trộm. Bức tranh này rất đắt, chẳng lẽ bị trộm mà ba không lo lắng sao? Còn đối với con, những thứ khác cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, cho nên ba cứ giữ đi.” “Haizz, nếu Duy Nhất hiểu chuyện bằng một nửa của con thì ba đã chẳng phải tức giận như thế. Nó đúng là quá đáng, ỷ có mẹ làm chỗ dựa, coi trời bằng vung” “Đó chẳng phải do ba chiều chuộng mà ra à?”
“...” Lâm Húc nghẹn họng, không nói được gì, đành thở dài. “Ba, bọn trẻ buồn ngủ rồi. Ba cũng đi nghỉ sớm đi.” “Haizz, được rồi.”
Sau khi Lâm Thiển về nước cũng không được rảnh rỗi. Sáng sớm cô đã ra khỏi nhà cùng với bọn nhỏ. Sau khi đưa hai đứa đến nhà trẻ, cô bắt đầu kế hoạch xây dựng sự nghiệp của mình.
Ở bên kia, Lâm Thiển và bọn nhỏ đang cùng nhau chơi trò chơi. Phải có thể lực thật tốt mới có thể chơi đùa với bọn trẻ nổi. Cô mới chơi với chúng có một ngày mà đã mệt còn hơn đi làm cả ngày. Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt hai đứa con, cô thấy mệt cũng đáng giá. Khó khăn nhất là vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, khi hai đứa trẻ đều ngủ thì cô lại trằn trọc không yên. Trong đầu cô cứ hiện ra gương mặt của Cố Thành Kiêu, giày vò đến nỗi nước mắt đầy mặt, mà cô lại không dám khóc thành tiếng. Đã hơn bốn năm, nhưng mỗi khi nỗi đau trỗi dậy, cô vẫn không thể nào đè nén đau đớn trong lòng. Cô vẫn không dám tin, một người đang sống khỏe mạnh như thế lại đột nhiên biến mất.
Cố Thành Kiêu, tại sao anh tốt như vậy chứ? Anh tốt như vậy, bảo em làm sao quên anh để tiếp nhận người khác đây?
***
Một ngày tháng giêng, Lâm Thiên đang ở trong văn phòng suy nghĩ để án kế hoạch, bỗng nhiên nhận được WeChat của Lâm Du.
_ “Lâm Du sinh rồi, mẹ tròn con vuông.”
Xem cách nhắn tin, chắc hẳn là Cố Đông Quân gửi. Cô vội trả lời lại
“Chúc mừng anh, chăm sóc Tiểu Du thật tốt. Em sẽ qua thăm chị ấy và bé cưng.”
“Phạn Phạn, Lâm Du sinh rồi, chúng ta đến bệnh viện thăm chị ấy nhé?”
“Được được. Đi thôi!”
Cô và Lâm Du không thường xuyên gặp mặt, ngược lại, với Phạn Phạn thì dính như sam. Có lẽ vì cô và Phạn Phạn đều đồng bệnh tương lân, đều có nỗi đau mà người ngoài không thể nào hiểu được.