Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 463 : Họ đã trở lại?

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Nhớ lại tối hôm qua, cô chỉ biết mình đã ăn liên hoan với đồng nghiệp, xong thì gọi xe về nhà.



Nhưng tại sao bây giờ cô lại ở trong phòng khách sạn lạ hoắc vậy? Lâm Thiển ôm đầu, cổ nhớ lại ký ức tối hôm qua.



Cô cẩn thận xem xét, ngoại trừ say rượu đau đầu thì trên người không có cảm giác bất thường nào.



“Thiển Thiển, Thiển Thiển, em tỉnh lại đi. Em không sao chứ, Thiển Thiển”



Lâm Thiển lắc đầu, chớp chớp mắt, là mơ sao? Sao giọng nói lại rõ ràng như ở bên tai vậy?



Ngồi một lát, cô lảo đảo xuống giường, đi ra ngoài.



Ngoài cửa là một phòng khách. Ánh nắng sáng ngời ấm áp chiếu nghiêng qua cửa kính. Ánh sáng chói chang làm hai mắt Lâm Thiển đau nhức, cô lập tức híp mắt lại. Cùng một lúc, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên sofa.



Người đàn ông mặc tẩy trang, dáng ngồi ngay ngắn, cầm điện thoại, đầu hơi cúi, có vẻ như đang xem gì đó rất nghiêm túc. Đầu tiên Lâm Thiển sửng sốt, sau đó nâng tay lên vuốt tóc, cáu kỉnh hỏi: “Sao lại là cậu?



Cố Nam Hách quay đầu, nở một nụ cười còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời: “Chị tỉnh rồi, có nhớ hôm qua xảy ra chuyện gì không?” Lâm Thiển lắc đầu khó hiểu.



“Tối qua chị gặp phải tên tài xế xấu xa. May mà em theo dõi suốt đường đi, nếu không suýt chút nữa đã xảy ra chuyện. Lúc sau thấy chị say rượu bất tỉnh nên em định gọi điện thoại cho nhà họ Lâm, nhưng nghĩ chị trở về với dáng vẻ này mà bị mấy đứa trẻ nhìn thấy thì không tốt lắm. Thế nên em mới đưa chị tới khách sạn.”




Có rất nhiều trò cần có ba ra trận, Triệu Húc Nghiêu chủ động gánh vác vai trò làm ba, mang theo Nam Nam và Bắc Bắc tiến thẳng một đường. Trong lúc nghỉ ngơi, hai bánh bao nhỏ ăn bánh cũng xem như được yên tĩnh, Triệu Húc Nghiêu nhìn thoáng qua Lâm Thiển, quan tâm hỏi: “Hình như tâm trạng của em không được tốt?”



“Hả? Làm gì có! Bọn trẻ vui thì em cũng vui.” Triệu Húc Nghiêu gật đầu, cô đã nói vậy thì anh không hỏi nữa. Anh lảng sang chuyện khác: “Tiểu Thụ Miêu thường tổ chức các hoạt động dành cho ba mẹ và con cái. Chị anh nói, bây giờ đa số phụ huynh đều bận rộn công việc, rất ít thời gian làm bạn với con mình. Đúng dịp thứ bảy phụ huynh được nghỉ ngơi, trường tổ chức nhiều hoạt động để gia tăng tình cảm giữa hai bên. Việc này rất tốt cho quá trình trưởng thành của trẻ con.” Lâm Thiển gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. “Anh nghe Phạn Phạn nói hiện giờ công ty em rất bận, chắc em không có nhiều thời gian làm bạn với Bắc Bắc và Nam Nam như trước nữa?”



“Anh sai rồi, không phải em làm bạn với bọn trẻ, mà là bọn trẻ đã làm bạn với em. Trước đây suốt 24 tiếng đồng hồ, bọn trẻ đều ở bên em. Bây giờ vì chúng phải đi nhà trẻ, em thấy cô đơn nên mới tìm việc làm mà thôi.”



Triệu Húc Nghiêu ngẩn ra, lập tức cười khẽ: “Ừ, em nói đúng lắm. Chị anh cũng đã nói, năng lực thích ứng của trẻ em rất mạnh. Bọn trẻ đi nhà trẻ, có lẽ không phải bọn chúng không thích ứng mà là phụ huynh không thích ứng mới đúng. Em xem Bắc Bắc kia, không phải trước đây còn rất trầm lặng hay sao?”



Lâm Thiển đánh giá cao với câu trả lời của Triệu Húc Nghiêu. Bây giờ có rất nhiều người làm ba nhưng cũng không có kiên nhẫn chăm sóc con mình. Triệu Húc Nghiêu là người đàn ông độc thân trong giới tài chính, vậy mà lại có sự nhẫn nại lẫn phương cách đối với trẻ con như thế, quả là hiếm thấy.



“Đúng vậy, Bắc Bắc không giống Nam Nam. Từ nhỏ nó đã khá trầm lắng kiệm lời, nhưng gần đây cũng cười nhiều, nói nhiều hơn. Nó còn nói đã kết bạn với nhiều người.”



Triệu Húc Nghiêu vươn tay xoa cái đầu nhỏ của Bắc Bắc: “Bắc Bắc, chú cũng là bạn của cháu đúng không?”



“Đúng ạ, chú là bạn tốt nhất của cháu.” Ngay lúc này, trong công viên bỗng vang lên tiếng báo động, nhất thời phụ huynh và bọn trẻ đồng loạt nháo nhào chạy ra khỏi tòa nhà. Tiếng bàn tán ầm ĩ, hầu hết đều đang hỏi có chuyện gì xảy ra.



“Bên ngoài có người khống chế một đứa bé” Bỗng nhiên có ai đó hét lớn.