Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 478 : Tôi không còn là tôi của trước kia nữa
Ngày đăng: 03:33 30/04/20
Lúc trước không có thời gian nhìn kỹ, giờ ngồi trong phòng khách, Cố Thành Kiêu liếc mắt nhìn thấy một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần cộc cỡ lớn treo ở ban công. - Một trắng một đen rất nổi bật. Cố Thành Kiêu lập tức nghĩ ngay đến người đàn ông tên Triệu Húc Nghiêu kia.
Từ lời nói của Nam Nam thì Triệu Húc Nghiêu là người đàn ông thường xuyên ở bên cạnh cô nhất. Ngoài chuyện hay ân cần động viên, cuối tuần anh ta còn đưa đón mấy mẹ con tới lớp năng khiếu.
Đêm hôm đó, Triệu Húc Nghiêu và Lâm Thiển đưa hai đứa trẻ vào siêu thị mua đồ, rồi còn theo mấy mẹ con vào tòa nhà cao ốc, nghiễm nhiên trông như một gia đình bốn người.
Anh nghiêm trang ngồi trên ghế sofa, mắt không ngừng liếc nhìn chiếc áo sơ mi và chiếc quần treo ở ban công. Đột nhiên anh cảm thấy bất an. Căn phòng này thiết kế theo kiểu mở, phòng bếp và phòng khách thông nhau. Đây cũng là điểm mà Lâm Thiển thích ở căn hộ này, vì lúc nấu cơm cô vẫn có thể nhìn thấy bọn trẻ. Cô vừa chuẩn bị bữa tối vừa hỏi: “Này, trời sắp tới rồi, rốt cuộc anh muốn ở lại đến lúc nào? Anh không cần về tổng bộ gấp sao?”
“Anh đang nghỉ phép.” “À, khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ phép, sao anh không về chăm sóc ba mẹ anh đi?”
Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn cô, cô cũng đàng hoàng nhìn lại anh. Bốn mắt vừa chạm nhau, một loại cảm xúc khác thường lởn vởn trong đầu hai người. Thế nhưng trong lòng Lâm Thiển vẫn có sự trở ngại. Trong thâm tâm cô vẫn không vượt qua được cửa ải ba mẹ anh. Không nói đến bốn năm trước Diệp Thiến Như đuổi cô ra khỏi Thành Để Đến giờ, khi Diệp Thiển Như biết rõ Cố Thành Kiêu chưa chết, cô qua nhà hỏi thì bà ta cũng lạnh lùng xua đuổi, không thèm tiết lộ cho cô tin tức gì.
Không tính Diệp Thiến Như, Cổ Nguyên cũng như vậy. Trước giờ bọn họ đã không chấp nhận cô, bây giờ có cơ hội tốt như vậy thì sao bọn họ có thể để cô bước vào nhà họ Cố được?
Thái độ của hai người khiến cho cô lạnh cả tim, đồng thời cũng làm cô thấp thỏm lo âu.
Nếu nhà họ Cổ biết hai đứa trẻ là cốt nhục của Cố Thành Kiêu thì hai ông bà sẽ cần con chứ không cần mẹ. Với thủ đoạn của nhà họ Cổ thì làm sao cô có thể tranh giành con với họ được?
Nếu đã không thể chống lại hậu quả này thì ngay từ ban đầu cô phải nắm rõ tình thế mà lựa chọn cho thật đúng đắn.
Nghĩ đến những chuyện này, Lâm Thiển vội vàng tránh mất đi.
“...” Sắc mặt Cố Thành Kiêu khẽ cứng lại, thấp giọng nói, “Em càng nói vậy, anh càng cảm thấy em cố tình.”
“Thôi đi, anh nghĩ anh là thần thánh sao? Anh nghĩ chuyện gì anh cũng có thể điều khiển được à? Anh điều tra vụ án giỏi như vậy, nhưng anh có giỏi tra lòng người không? Con người ai cũng có thể thay đổi, là các người ruồng rẫy tối trước, anh có tư cách gì cầu xin tôi tha thứ? Tại sao vào lúc tôi đã chấp nhận tất cả để bắt đầu cuộc sống mới thì anh lại muốn đảo lộn cuộc sống của tôi? Anh không thấy làm như vậy là quá ích kỷ sao?”
Lâm Thiển càng nói càng kích động, bất giác cao giọng. Cô nhìn thấy Nam Nam ngồi trên ghế sofa ngơ ngác nhìn về phía bọn họ. Vẻ mặt hốt hoảng của cô bé khiến cô cảm thấy tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Xin lỗi con, Nam Nam! Mẹ không thể cho con người cha này được.
“Mẹ, sao mẹ lại cãi nhau với chủ Tiểu Mã?”
“Không cãi nhau, không cãi nhau! Mẹ với chú đang chuyện trò thôi, vui vẻ mà, vui vẻ mà. Mẹ sẽ nói khẽ, không ảnh hưởng con xem phim hoạt hình.”
“Vậy còn được.”
Nam Nam còn nhỏ, rất tin tưởng mẹ, cũng rất dễ bị dụ dỗ. Vừa nghe mẹ nói như vậy thì cô bé đã quay đầu lại xem phim hoạt hình rồi.
Lâm Thiển hạ thấp giọng nói: “Tôi hi vọng sau này anh đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ con tôi nữa, tôi xin anh!” Cổ họng Cố Thành Kiêu lên xuống, khó lòng cất lời. Anh sợ nhất chuyện này, mà cuối cùng nó vẫn đến. “Ba em đang gặp chuyện, anh chỉ muốn...”. “Không cần, tôi không còn là tôi của trước kia nữa.”
“...” Đúng vậy, anh đã nhận ra. Con chim non giờ đã đủ lông đủ cánh, cô thật sự không còn là cổ của trước kia nữa.