Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 48 : Kẻ mặt dày vô địch thiên hạ

Ngày đăng: 03:28 30/04/20


Sáng sớm hôm sau, mặt trời nhô lên, sương mù dần tan, ánh nắng chói chang, không khí mát mẻ.



Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, nghịch ngợm hắt lên lông mi cô gái trẻ đẹp đang ngủ trên giường.



Lâm Thiển bị chói mắt thức dậy, trong phòng trừ ánh nắng ra còn có mùi hoa quế thoang thoảng. Trên tủ đầu giường có một ly nước nóng đang bốc hơi.



Ánh nắng chiếu vào lộ rõ làn khói mỏng manh mê hoặc, không cần đoán Lâm Thiển cũng biết là ai đã chuẩn bị cho cô.



Không cần biết hai người gặp nhau thế nào, cũng không cần biết hai người trở thành vợ chồng ra sao, nhưng Cố Thành Kiêu thật sự tốt với cô vô cùng.



Thật ra, từ nhỏ Lâm Thiển đã là một cô bé nhạy cảm, chỉ cần liếc sơ qua cũng biết được bác gái đang khó chịu.



Cô thiếu thốn tình cảm, thiếu tự tin, thiếu sự ấm áp của gia đình. Trước giờ cô không nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn, càng chưa từng nghĩ sẽ có gia đình của riêng mình.



Cố Thành Kiêu tựa như thần thánh trên trời bất chợt giáng trần đến bên cô, cho cô một ngôi nhà, quan tâm cô vô hạn, chân thành cho cô dựa dẫm, cô cảm thấy rất mỹ mãn.



Sáng sớm, Lâm Thiển cầm cái ly không đi xuống nhà dưới.



“Thiếu gia đâu rồi?” Cô hỏi Tiểu Linh.



Tiểu Linh chỉ chỉ ra ngoài, “Đại thiếu gia đang chạy bộ buổi sáng ạ.”



“À, tôi ra ngoài tìm anh ấy”



“Ấy ấy, thiếu phu nhân, đại thiếu gia nói cô phải ăn sáng. Cậu ấy đã cố ý bảo nhà bếp nấu trà gừng táo đỏ cho cô



đó.”



“...” Lâm Thiển lập tức đỏ bừng mặt, “Cái này mà anh ấy cũng biết sao?”
“Là lá la, em cười khoái chí, em cười khoái chí, í a í à



.”



“...” Cố Thành Kiêu say mê, kinh ngạc không thốt nên lời.



Anh cưới cô xuất phát từ trách nhiệm của một người đàn ông. Đã từng có lúc anh có cảm giác mờ mịt, không biết quyết định này là đúng hay sai. Nhưng hiện tại anh cảm thấy quyết định liều lĩnh này là chuyện đáng mừng.



“Đừng điệu đà nữa, sửa soạn nhanh đi, nhân dịp cuối tuần anh đưa em đi chơi”



“Được đó được đó”



Trở lại lầu hai, Cố Thành Kiêu vọt vào phòng tắm thay quần áo khác. Anh nhìn áo hoodie cũ mà Lâm Thiển đang mặc trên người, nghi hoặc hỏi: “Phòng thay đồ nhiều quần áo mới lắm mà, sao bộ đồ này của em lại cũ như vậy?”



“Mấy bộ đồ anh mua đắt quá, em mặc đến trường bị đồn là được đại gia bao nuôi” Sau khi bị Trương Yến nhắc nhở, về nhà cô đã soát từng cái áo theo nhãn hiệu, cái nào cũng mấy chục ngàn nhân dân tệ, cô sợ muốn chết, chẳng dám mặc nữa.



Trong mắt Cố Thành Kiêu có vài phần khinh bỉ, trêu ghẹo: “Lâm Vô Địch, em mà cũng sợ lời đồn ư?”



“... Em cũng có sĩ diện mà”



Cố Thành Kiêu chọn đại một cái áo lông trắng và quần jeans kín đáo đưa cho cô: “Đi thay nhanh đi.”



“Em không muốn, đắt quá, em mặc không nổi”



“Em là vợ là của anh, ăn mặc tùy tiện như thế anh sẽ mất mặt”



“Nhanh lên, đừng vẽ vời nữa.”