Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 483 : Hi vọng lại lóe lên

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Quản lý ngân hàng lễ phép kính cẩn cúi người chào, mỉm cười nói: “Lâm tiểu thư, vì buổi sáng chúng tôi phải cập nhật hệ thống khoảng nửa tiếng, phiền cô chờ một lát. Làm lãng phí thời gian quý giá của cô, tôi thật ngại quá!”



“Được, không vấn đề.” Quản lý Phương đi vào họp, Lâm Thiển kiên nhẫn ngồi chờ ở phòng VIP.



Một lát sau, Cố Nam Hách cùng trợ lý đi vào. Anh ta vừa đi vừa nghe điện thoại, có vẻ rất lo lắng. “Cái gì? Ngày mai đã phải họp rồi mà bây giờ anh nói với tôi là không có địa điểm, anh đang nói đùa à?”



“Quản lý Châu, tôi nhắc đi nhắc lại về chuyện địa điểm, anh đều nói không thành vấn đề. Đến sát ngày anh nói một câu không có hội trường, anh muốn tát vào mặt tôi, hay là tự tát mặt mình?”



“Tôi không muốn nghe những chuyện này. Trong vòng mười phút mà không giải quyết được thì anh thu xếp đồ đạc đi.” Lâm Thiển chưa từng thấy Cố Nam Hách nổi nóng như vậy. Trước kia Cố Nam Hách ỷ vào Cố Thành Kiêu, quản lý công ty cà lơ phất phơ, dăm ba hôm lại tụ tập bạn bè. Mỗi lần nhìn Cố Nam Hách, Lâm Thiển đều thấy cậu ta có bộ dạng an nhàn hưởng lạc. Hôm nay trông cậu ta khá chuyên nghiệp, ăn mặc chỉnh tề, thắt cà vạt, còn có trợ lý đi bên cạnh. Bộ dạng trưởng thành nề nếp này trông rất có dáng lãnh đạo. “A, trùng hợp thể, sao chị cũng ở đây?” Cố Nam Hách nhìn thấy Lâm Thiển, chủ động ngồi xuống bên cạnh cô, “Chị đến có việc sao?” “Ừ, tôi đến lấy đồ.”



“Khéo thật, em cũng vậy.”



“Tổng giám đốc Cổ thật biết đùa. Người đến đây không phải là cất đồ thì chính là lấy đồ.”



“Ha ha, cũng phải.” Không biết Cố Nam Hách vô tình hay cố ý mà vẫn lầm bầm mắng người, “Chút chuyện nhỏ cũng không làm xong, còn muốn tôi giao chuyện lớn cho anh? Nằm mơ đi!”



Cố Nam Hách quay sang nhìn trợ lý, “Sợ là quản lý Châu xử lý không xong, cậu suy nghĩ xem có cách gì đi.”



“Dạ? Chuyện này...” Quá đột ngột, trợ lý nơm nớp lo sợ, không biết phản ứng thế nào.
“Chị có ý gì?”



“Hôm nay cậu đến là vì biết trước tôi sẽ ở đây phải không?” Cố Nam Hách nghi ngờ lấy điện thoại ra, bấm vào kỷ lục ghi chép cuộc gọi, “Hôm qua em có hẹn đến đây lấy đồ mà, gặp chị ở đây chỉ là trùng hợp thôi.” Lâm Thiển bình tĩnh nói: “Hơn nửa năm nay tôi cũng có mấy dự án nhưng bên khách sạn đối tác đột nhiên đổi ý, tình nguyện trả tiền bồi thường cũng không muốn tiếp tục hợp đồng. Hiện tại tôi không có hoạt động cũng không có địa điểm.” Cố Nam Hách gật gật đầu, “Ồ, chị không bàn được khách sạn nào vậy?” “Khách sạn Thương Nghiệp Gia Hòa. Ba tôi có đầu tư ở đó, giờ tất cả đều nghe theo Dung Tử Khâm” “Khách sạn Hồ Loan so với khách sạn Gia Hòa thì thế nào?”



“Tất nhiên là tốt hơn nhiều rồi.”



“Vậy chị có hứng thú hợp tác không?” Lâm Thiển hít một hơi thật sâu. Từ góc độ thương nhân mà nói thì cô không lý do gì từ chối, “Nhưng công ty của tôi nhỏ, ít hoạt động. Tôi không biết có thể mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho cậu. Lỡ như tôi làm cậu lỗ vốn thì sao?” “Trên thương trường không bao giờ có chuyện lúc nào cũng thắng. Chuyện gì cũng có rủi ro, chẳng lẽ vì sợ lỗ mà không làm à?”



Lâm Thiển lắc đầu.



Cố Nam Hách lại nói: “Chị giúp em giải quyết vấn đề hội trường ngày mai, làm được việc sẽ có thưởng. Em và chị ký hợp đồng hợp tác một năm, thuế trọn khách sạn Hồ Loan trong một năm. Giá cả hợp lý, hai bên cùng có lợi, cùng nhau kiếm tiền. Thế nào?”



Lâm Thiển hít sâu một hơi, bắt tay cậu ta thật mạnh, ngổn ngang trăm mối, nói: “Được, hợp tác vui vẻ.” Lúc này quản lý Phương lễ phép đi đến nói: “Lâm tiểu thư, có thể làm thủ tục rồi.” Lâm Thiển ngượng ngùng cười cười, “Quản lý Phương, tôi không cần lấy nữa. Thật xin lỗi làm phiền cô.” Quản lý Phương vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, thái độ hết sức khiêm tốn, “Không sao. Lần sau có cần bất kỳ chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” “Được, được, cảm ơn cô. Vậy tôi xin phép trước.” “Không có gì. Chào cô.” Lâm Thiển thở phào một hơi, khẽ nói với Cố Nam Hách: “Tôi quay về công ty chuẩn bị hợp đồng ngay. Trước giờ tan sở tôi sẽ mang hợp đồng đến chỗ cậu.” Đây thật là tia sáng cuối đường hầm, hi vọng lại lóe lên. Cố Nam Hách giơ tay ra hiệu “OK”.



Nhìn Lâm Thiển đi xa rồi anh mới thủng thẳng đứng lên. Thấy quản lý khách hàng chờ đã lâu, anh xin lỗi, nói: “À, tôi cũng không cần lấy đồ. Xin phép. Tạm biệt.”



Quản lý khách hàng của Cố Nam Hách là một người đẹp. Mỹ nhân khựng người một giây rồi lập tức chuyển sang tươi cười khả ái, khom người nói: “Tổng giám đốc Cố về thong thả. Mong lần sau được tiếp đón ngài.”