Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 485 : Chỉ có phụ nữ và trẻ con là khó chiều

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Sau khi tạm biệt Cố Nam Hách, Cố Thành Kiêu liền đến cửa hàng mua vài món đồ chơi.



Lần trước nhìn thấy Bắc Bắc và Nam Nam xem phim hoạt hình “Đội bay siêu đẳng”, anh bèn đi tìm mua một bộ. Đâu phải chỉ mình Triệu Húc Nghiêu biết lấy lòng trẻ con, anh cũng biết vậy. Đã đến giờ nhà trẻ tan trường, Lâm Thiển đi đón hai đứa bé tan học. Dù mệt mỏi và bận rộn cỡ nào, cô đều ưu tiên con cái. Vừa ra cổ đã thấy Cố Thành Kiêu hai tay xách đầy đồ, cười hì hì đứng ở phía trước. “Chú Tiểu Mã, mau nhìn kìa, là chú Tiểu Mã đấy.” Nam Nam buông tay mẹ ra, chạy thẳng đến chỗ Cố Thành Kiêu. Anh vội vàng ngồi xổm xuống, sẵn sàng chấp nhận xưng hô này, “Ôi, Nam Nam có nhớ chú không?” “Nhớ chứ nhớ chứ, vừa nãy cháu còn hỏi mẹ là chú ở đâu đấy.”



Cố Thành Kiêu ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển một chút. Mặc dù cô vẫn làm mặt lạnh với anh, nhưng đã tốt hơn nhiều so với bộ dạng cô xem anh như không khí lúc ban đầu rồi.



“Oa, máy bay, là nguyên bộ Đội bay siêu đẳng. Anh Hai, mau lại đây xem này.”



Trẻ con vẫn là trẻ con, tuy Bắc Bắc vẫn còn hơi lạnh lùng cao ngạo, nhưng vừa nhìn thấy đồ chơi thì rốt cuộc cũng không kìm được mà lon ton chạy tới chỗ Cố Thành Kiêu, “Chú Tiểu Mã, cảm ơn cảm ơn, cháu thích nhất là Jett đấy



Cố Thành Kiêu tràn đầy đắc ý. Nhìn đi, ai mà không biết dỗ dành trẻ con chứ?



“Em cũng thích Jett mà. Anh Hai, cho em đi.” “Anh lấy Jett trước, không cho.”



“Cho em đi, cho em đi mà.”



“Không cho, không cho.” Hai đứa nhóc bắt đầu giành đồ chơi, giằng co một hồi rồi bắt đầu cãi nhau. Lâm Thiển sải bước đi tới tách hai đứa bé ra, sau đó nhặt cái túi nilon lên, làm mặt dữ giáo huấn: “Muốn giành nhau đúng không, vậy thì không đứa nào có cả! Đưa đây, bỏ hết vào túi!”



Nam Nam nhìn Bắc Bắc, Bắc Bắc nhìn Nam Nam, em bỏ anh mới bỏ, em không bỏ anh cũng không bỏ. “Bỏ vào đây, mẹ đếm tới ba, một...”. Vừa mới nói ra chữ “một”, Nam Nam và Bắc Bắc đã không hẹn mà cùng bỏ hết tất cả máy bay đang cầm trong tay vào túi.




“Không liên quan cũng đến thăm được mà. Em nhìn đi, hai đứa cũng rất thích anh.”



“Đó là ảo giác của anh thôi.”



“Õ?”



“Khởi nghi ngờ, đây chính là ảo giác của anh! Sau này không có việc gì thì đừng đến nữa, để tôi bớt lo một chút được không?” “Anh giữ hai đứa nhỏ giúp em không được hả? Phụ em một tay ấy mà.” “Không cần làm phiền, mẹ con chúng tôi không dùng nổi người có thân phận cao quý như anh.” Lâm Thiển cố tình tổn thương mà anh cũng chẳng giận, ngược lại còn cười, “Cứ dùng thoải mái đi, anh không lấy tiền đâu, trông con cho em miễn phí luôn. Anh còn có thể dạy kèm, cùng chơi, cùng luyện, cùng học, ba cùng.” Lâm Thiển biết là anh cố ý, nhưng cô không muốn đấu võ mồm với anh trước mặt con cái.



Không tranh cãi được, cô tức đến bực mình, vội ăn một miếng bánh to để lòng ngọt ngào lại.



Tiếng cười của Nam Nam vang lên như chuông bạc, “Ha ha ha ha, mẹ, mẹ và anh Hai biến thành mèo mướp rồi.”



Bắc Bắc cũng cười, “Em cũng thành mèo mướp rồi kìa, đồ ngốc.”



Lâm Thiển vội vàng lau miệng, nhưng càng lau thì kem trắng càng tèm lem ra.



Cố Thành Kiêu chợt đưa tay ra, dùng ngón tay cái lau đi vết kem dính trên cằm cô. “Hết rồi.” “...” Lâm Thiển chỉ cảm thấy ở cằm cứ như có dòng điện chạy xẹt qua, hơi tê tê. Sau đó một dòng nước ấm chảy tới mang tai, nong nóng. Cô gắng sức trừng mắt liếc Cố Thành Kiêu. Nhưng đối mặt với tình cảm dịu dàng của anh, bực dọc và cơn giận dữ của cô giống như hóa thành bông gòn, chẳng có chút lực uy hiếp nào.