Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 490 : Rốt cuộc cũng mơ thấy anh

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Phim hoạt hình cũng không thể hấp dẫn Nam Nam và Bắc Bắc hoàn toàn, hai đứa bắt đầu rượt đuổi đùa giỡn, lúc thì nhảy nhót trên giường, lúc thì từ giường này nhảy sang giường kia, hoặc từ trên giường nhảy thẳng xuống đất.



Cố Thành Kiêu vừa lo nghĩ về tình hình Lâm Thiển, vừa khẩn trương với bọn nhỏ, “Đừng nhảy, nguy hiểm lắm, các cháu ngoan ngoãn ngồi xuống xem TV đi.”



Nhưng hai đứa trẻ đang chơi đùa hăng say, nào có nghe lọt. Cố Thành Kiêu quả thật nhức đầu, thấy Lâm Thiển giữ hai đứa bé nhẹ nhàng lắm mà. Bọn nhóc cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, giống như hai thiên thần nhỏ vậy, nhưng sao bây giờ chúng lại trở thành hai quỷ tí hon thế này?



Ai mà ngờ chiến thần oai phong một cõi trong quân đội lại không đối phó được hai đứa nhóc mới hơn ba tuổi. Đúng lúc Cố Thành Kiêu nóng lòng như lửa đốt thì chợt nghe giọng của Cố Nam Hách trong điện thoại, “Lâm Thiển, em đang ở cùng Cố Nam Hách hả?” “Ừ đúng vậy, ông chủ Cổ giúp tôi rất nhiều, chẳng phải tôi nên mời khách sao? Được rồi, không nói nữa, anh chăm sóc con trai con gái tôi cho tốt đấy.”



“Bọn nó không chịu ngủ.” “Thì anh dỗ đi.”



“Dỗ làm sao?”



“Anh thông minh mà, tự nghĩ cách đi.”



Không đợi anh đáp lại, Lâm Thiển liền cúp máy luôn. “Alo, alo?” Anh tức đến mức tim gan phèo phổi đều đang gầm thét run rẩy, Lâm Thiển, em dám cúp điện thoại của anh!



Anh nắm chặt điện thoại đến mức gần như muốn bóp nát nó, cấp tốc gọi cho Cố Nam Hách.



“Alo, anh Hai? Anh gọi em làm gì?” Say rồi nên giọng nói cũng ngọng nghịu. “Cố Nam Hách, mẹ nó, cậu đưa Lâm Thiển đi uống rượu đúng không?”




Lúc này, anh đã mồ hôi nhễ nhại, nhưng không phải mệt vì bế hai đứa, mà là lúc bế quá rón rén nên căng thẳng đến toát mồ hôi. Anh ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi một lát, âm thầm tính toán hồi lâu mới nhẹ nhàng đi tới phòng ngủ chính.



Anh nắm chặt tay mình, lòng bàn tay đầy mồ hôi, khẩn trương xoa tay vào quần, rồi khẽ khàng vặn nắm cửa. Cửa phòng hé ra, anh thấy Lâm Thiển đang nghiêng người ôm chắn nằm đó. Anh gõ cửa ba cái, “Lâm Thiển, Lâm Thiển? Anh vào nhé?” Bên trong chỉ có tiếng hít thở đều đặn chứ không có tiếng trả lời. Cố Thành Kiêu đấu tranh tư tưởng, cuối cùng là vào, hay là không vào đây? Bỗng nhiên, Lâm Thiển giơ chân đặt luôn lên chân, cô ôm chặn giống như gấu Koala ôm cây vậy. Cố Thành Kiêu im lặng đi vào, bất đắc dĩ nói: “Lại đá chăn, sao bệnh cũ vẫn không thay đổi chút nào vậy chứ? Đã làm mẹ người ta rồi mà!” Anh chuyển chân cô xuống, dường như không thích bị quấy rầy, Lâm Thiển đột nhiên vung tay lên. “A...” Mặt anh bị cùi chỏ của cô thọc một cú, không đau, nhưng rất bất ngờ.



Lâm Thiển mơ màng nói: “Cố Thành Kiêu, anh lén lút vào phòng tôi làm gì vậy?”



“...” Anh hết hồn, không dám thở mạnh. “Hì hì hì hì, đáng ghét, lại vào giấc mơ của tôi, có phải muốn làm chuyện xấu không?”



“...” Đang nói mớ sao? Anh phản xạ có điều kiện muốn thoát ra. Nhưng không ngờ đột nhiên Lâm Thiển túm lấy cổ tay của anh, kéo cả người anh đến sát mặt cô.



Lâm Thiển nhắm nghiền mắt, da mặt ửng hồng. Hả? Là mơ sao? Sao lại chân thực thế này?



“Cố Thành Kiêu?”



Mặc dù cô nói không rõ, nhưng anh vẫn nghe được tên mình, “Ừ, là anh đây.”



Lâm Thiển giống như yên tâm, càng ôm cổ anh chặt hơn. Là anh thì tốt rồi, cuối cùng cũng mơ thấy anh.