Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 493 : Ai có thể bảo đảm cả đời không sinh bệnh?

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Cuộc phẫu thuật của Lâm Húc thuận lợi, Lâm Thiển tạm thời thở phào một hơi.



Sau khi tỉnh táo lại, cô lập tức gọi điện cho Lâm Duy Nhất. “Cô đang ở đâu? Về chưa?” Cô ta đã nói ban đêm sẽ về đến thành phố B, sẽ đến thăm ba.



Lâm Duy Nhất ấp úng một hồi, sau đó không trả lời mà hỏi lại: “Phẫu thuật của ba thuận lợi không?”



“Thuận lợi, nhưng không biết có thể tỉnh lại không.” “Vậy tôi về cũng vô ích, khi nào ba tỉnh thì báo lại cho tôi.” “Lâm Duy Nhất, cô... cô vốn dĩ không định về thăm ba đúng không? Sao các người có thể máu lạnh vô tình như thế?”



“Cô thật phiền! Ba đối xử với cô tốt vậy, bây giờ cô chăm sóc ba là đúng rồi.”



“Cô hỏi lại lương tâm mình đi, chẳng lẽ ba đối xử với cô không tốt sao?”



“Tốt cái gì mà tốt, ông ấy chỉ biết mắng tôi. Từ khi ba mẹ con cô trở về, trong lòng ông ấy đã không còn người con gái là tôi đây.” “Lâm Duy Nhất, lương tâm của cô để đâu mà ăn nói kiểu này?” “Ai bảo cổ làm chuyện thừa thãi? Mẹ tôi cũng mặc kệ tôi, cô có tư cách gì mà quản tối? Đồ nhiều chuyện!” “Cô...” Lâm Thiển tức đến nỗi không nói nên lời.



Càng tức hơn là Lâm Duy Nhất không kiên nhẫn mà cúp máy của cô, tỏ thái độ mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.




Lúc này, cách đó không xa có một nhóm người chạy xe moto phóng nhanh đến. Ba bốn chiếc moto phân khối lớn xếp thành một hàng, nối đuôi nhau chạy về phía trước. Lâm Thiển cúi đầu bước đi, mang theo đầy phẫn nộ và khó hiểu, hoàn toàn không hề chú ý tới tình hình nguy hiểm sắp xảy ra.



Đột nhiên, một chiếc moto phân khối lớn đi đầu bỗng chạy lệch ra khỏi hàng. Lúc chạy tới gần cô thì tên lái xe chợt chia tay về phía cô.



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Thành Kiêu lập tức phóng tới kéo Lâm Thiển lại, nhanh tay lẹ mắt túm chặt cái tay đang chìa ra của tên tài xế, sau đó giật mạnh một cái.



“A...” Tên tài xế ngã lăn ra đất, cú ngã không nhẹ. Chiếc xe ngoẹo đầu sang bên, thân xe ngã ra đất, ma sát trên mặt đường để lại một đường vòng cung lớn, tia lửa không ngừng bắn ra tung tóe. Trong chốc lát, chiếc moto phân khối lớn đã biến thành một đám lửa, bốc cháy hừng hực. Cố Thành Kiêu đỡ Lâm Thiển đứng dậy, vội vàng hỏi thăm: “Em không bị thương chứ?”



“Không... không có.” Lâm Thiển sợ đến choáng váng, ban nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy? Tên tài xế mặc áo da quần da màu đen, đầu đội mũ bảo hiểm màu đen bóng. Hắn xoa mông bò dậy, nhìn chiếc xe yêu dấu của mình trong nháy mắt chỉ còn lại đống sắt vụn thì tức giận đến độ cởi mũ bảo hiểm, công kích Cố Thành Kiêu, “Mày muốn chết hả, dám chọc ống đây!” Tài xế là một tên đầu trọc, mặt mũi dữ tợn hung ác. Hắn lùi về sau phất tay một cái, hô: “Xông lên, giết chết đám chó đẻ này cho tao.” Bốn chiếc moto phân khối lớn dừng lại giữa đường quốc lộ, nghe được mệnh lệnh, cả đám đều dùng dao gây dốc hết toàn lực. Tính luôn cả tên đầu trọc thì đám bọn chúng có tất cả bảy tên, bao vây Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu.



Moto phân khối lớn bốc cháy rất nhanh, chỉ mấy phút ngắn ngủi đã cháy chỉ còn trơ khung sắt, trong lúc cháy còn phát ra vài tiếng nổ “bùm bùm”. Người qua đường không dám đến gần vây xem mà chỉ tụ tập ở đằng xa quan sát. Có người mặc đồng phục bảo an từ bệnh viện lao ra, lập tức báo cảnh sát. cả bác sĩ mặc áo blouse trắng cũng xông ra, sợ có người bị thương. Cố Thành Kiêu dìu Lâm Thiển, bình tĩnh như thường đứng nguyên tại chỗ. Cho dù bị bảy tên bao vây nhưng khí chất quý phái của anh vẫn không hề suy giảm chút nào. Anh chỉ tập trung sự chú ý vào Lâm Thiển, dường như bảy tên kia vốn dĩ chẳng hề tồn tại.



Anh thật sự không sợ, mà là khinh thường, không thèm chú ý đến bọn chúng.